Chương 569: Thập tử nhất sinh, Huyễn Ma Vực Thẳm (2)
Hạ Tuyết cũng ở bên cạnh hỏi: “Đã gọi ngươi hai lần rồi mà sao ngươi còn ngây người ra vậy?”
“Người tiếp theo, Lâm Mặc Ngữ!”
Trong pháp trận chuyển chức nghiệp lại có người đang gọi tên mình.
Lâm Mặc Ngữ ngờ vực đi vào pháp trận chuyển chức nghiệp.
“Sao ta nhớ hình như mình đã chuyển chức nghiệp rồi mà?”
“Có phải mình đã quên mất điều gì không?”
Sự nghi ngờ trong mắt Lâm Mặc Ngữ càng lúc càng mãnh liệt.
Hắn luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm nhưng không thể nào nhớ ra được.
Pháp trận bắt đầu vận chuyển, bắt đầu việc chuyển chức nghiệp.
Gió lạnh thổi tới và xuất hiện dị tượng.
Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy một pháp sư mặc áo choàng ma pháp, ở trước mặt hắn là những Khô Lâu, nhiều vô số kể.
Những Khô Lâu với số lượng cực kỳ nhiều.
Trên người con Cự Long Vong Linh bám đầy các Khô Lâu, Cự Long Vong Linh đang rên rỉ và kêu la thảm thiết.
“Hình như mình đã từng nhìn thấy cảnh tượng này.”
Lâm Mặc Ngữ cảm thấy cảnh tượng này hơi quen, đây không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
Hắn nhìn ra xa hơn, ở đằng xa càng có nhiều Khô Lâu hơn nữa.
Khô Lâu chiến sĩ, Khô Lâu pháp sư và một nhánh quân đoàn Vong Linh khổng lồ đang chiến đấu trên chiến trường, số lượng lên tới hàng trăm triệu.
Khô Lâu xông pha ở phía trước đang cưỡi chiến mã Bạch Cốt.
Không chỉ ở trên mặt đất, mà cả trên không cũng có.
Những Cự Long Vong Linh đang bay lượn trên bầu trời, cung thủ đang đứng đầy ở trên lưng chúng.
Lần này, hình ảnh mà hắn nhìn thấy đẹp hơn nhiều so với những gì hắn thấy vào lần chuyển chức nghiệp trước đây.
Đột nhiên, Tử Linh pháp sư kia chợt ngẩng đầu lên vào nhìn lên trời cao.
Hắn như thể đã nhìn thấy cái gì đó, hắn giơ tay lên và dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn vào.
Một quả cầu Hỏa Diễm nổ tung ngay trước mắt Lâm Mặc Ngữ.
Đùng!
Một âm thanh trong trẻo vang lên.
Hình ảnh trước mắt Lâm Mặc Ngữ lập tức vỡ vụn.
Lâm Mặc Ngữ chợt giật mình tỉnh lại.
Hắn phát hiện mình đang đứng trên mặt đất của chiến trường Vĩnh Hằng, tất cả những gì mà hắn vừa mới trải qua đều giống như một giấc mơ.
Trong giấc mơ, mọi thứ đều bị lãng quên.
Ký ức nhanh chóng biến mất.
Nếu cứ tiếp tục như thế thì hắn thật sự sẽ trở thành một thằng ngốc.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Trước mắt Lâm Mặc Ngữ toàn là ánh lửa.
Hắn phát hiện mình đang bốc cháy.
Không đau, ngược lại còn thấy rất ấm áp.
Không chỉ bề ngoài đang bốc cháy mà mọi ngóc ngách trong cơ thể cũng đều đang cháy.
Tiếng lộp bộp không ngừng vang lên, kèm theo đó là tiếng la hét thảm thiết.
Trong cơ thể có một lượng lớn vật thể không rõ đang bị thiêu rụi.
“Đây là Ngọn Lửa Linh Hồn.”
“Những gì mình vừa nhìn thấy đều là ảo ảnh…”
Lâm Mặc Ngữ chợt nhớ lại mình đã từng nhìn thấy kiến thức này trong một cuốn sách nào đó.
Trong đám Ác Ma Vực Thẳm, có một loại ác ma kỳ lạ thần bí và rất nguy hiểm.
Chúng được gọi là Huyễn Ma Vực Thẳm.
Huyễn Ma Vực Thẳm nhỏ hơn sợi tóc gấp trăm lần.
Chúng sinh sống theo kiểu bầy đàn, chỉ một nhóm nhỏ thôi mà số lượng lên đến hàng chục tỷ con.
Nếu chỉ xét về số lượng thì có thể nói chúng là loại ác ma có số lượng nhiều nhất trong đám Ác Ma Vực Thẳm.
Loại ác ma này có thể chui vào cơ thể, tạo ra ảo ảnh, ăn mòn linh hồn, xóa bỏ ký ức, thậm chí còn tu hú chiếm tổ.
Một khi chúng thành công thì đối tượng của chúng sẽ biến thành những kẻ ngốc, đánh mất chính mình và cuối cùng trở thành con rối của Huyễn Ma.
Lâm Mặc Ngữ còn cảm thấy sợ hãi.
Huyễn Ma quá nhỏ bé và quái dị, trước khi xâm nhập vào cơ thể, bản thân nó không có bất kỳ năng lực tấn công nào cả, ngay cả Áo Giáp Hài Cốt cũng không hề có phản ứng.
Thật may khi có vị pháp sư trong dị tượng kia…
Cả người Lâm Mặc Ngữ được bao quanh bởi Ngọn Lửa Linh Hồn.
Tất cả những Huyễn Ma xâm nhập vào cơ thể của hắn đều bị Ngọn Lửa Linh Hồn đốt thành tro bụi.
Đây là lần đầu tiên Lâm Mặc Ngữ thi triển Ngọn Lửa Linh Hồn với chính mình, không ngờ lại có tác dụng thần kỳ như vậy.
Sau đó, kỹ năng Ngọn Lửa Linh Hồn bộc phát theo ý niệm của hắn.
Trong lòng bàn tay của Lâm Mặc Ngữ dâng lên một Hỏa Diễm sáng ngời, sau đó Hỏa Diễm bùng nổ thành một quả cầu lửa khổng lồ.
Có rất nhiều tiếng thét thảm thiết phát ra từ trong sương mù, những Huyễn Ma Vực Thẳm trốn trong sương mù bị thiêu chết mà không có bất kỳ sự phản kháng nào…
Ngọn Lửa Linh Hồn rõ ràng là khắc tinh của chúng.
“Ồ!”
“Ngươi thế mà cũng phát hiện ra được.”
“Ngọn lửa này của ngươi là gì vậy? Tại sao có thể đốt chết Huyễn Ma?”
Trên không trung vang lên một tiếng ồ nhẹ, sau đó là một tiếng gầm lớn.
Lâm Mặc Ngữ nói với giọng điệu tức giận và sát ý mãnh liệt hơn bao giờ hết: “Đây là ngọn lửa sẽ tiêu diệt ngươi!”