Chương 591: Trở về, Bạch Thần kinh ngạc! (2)
Chậm rãi vỗ cánh, mặc dù đã hồi sinh nhưng trên mặt nó vẫn mang theo vẻ kinh hãi trước khi chết.
Nỗi kinh hoàng luôn tồn tại trên ranh giới giữa sự sống và cái chết, cho dù là ở chủng tộc nào cũng đều như vậy.
Hắc Thiên Ma Tử phải mất rất lâu mới có thể khôi phục lại.
Một ma ảnh khổng lồ chậm rãi lơ lửng trước mặt nó.
Khoảnh khắc nó xuất hiện, che khuất cả bầu trời làm không gian rung chuyển.
Hỏa vực vĩnh hằng bị ép xuống, như gửi đến nó một lời chào.
Hắc Thiên Ma Tử cung kính hành lễ với ma ảnh, quỳ xuống hành lễ: “Nhi thần khấu kiến phụ vương.”
Hắc Thiên Ma Vương ừ một tiếng, nói: “Là ai giết ngươi?”
Hắc Thiên Ma Tử đáp: “Là do chính nhi thần.”
Nó thuật lại chuyện xảy ra lúc đó, nhớ lại khoảnh khắc tự sát mà tim vẫn còn đập liên hồi.
Hắc Thiên Ma Vương kiên nhẫn nghe xong, im lặng không nói gì.
Nhưng không gian bốn phía đột nhiên rung động, hỏa vực thay đổi theo tâm trạng của Hắc Thiên Ma Vương, vặn vẹo không ngừng.
Từng chuyển động của nó đã gây ảnh hưởng lớn đến bốn phương tám hướng.
Một lúc lâu sau, Hắc Thiên Ma Vương mới nói: “Tử Linh pháp sư, chức nghiệp giả mới của Nhân tộc.”
“Hắn cũng không tệ, chắc hẳn cũng là một chức nghiệp giả tài năng.”
“Có lẽ hắn chưa chết, Nhân tộc chắc chắn sẽ bảo vệ thiên tài này.”
“Nhưng cho dù hắn có sống lại, trong vòng một năm cũng chưa chắc có thể hoàn toàn hồi phục.”
“Trước tiên ngươi cứ dưỡng thương cho tốt, đợi đến khi bình phục rồi hãy tiếp tục lịch luyện tập để bù lại.”
Vừa nói xong, trên người Hắc Thiên Ma Vương rơi ra một cọng tóc.
Cọng tóc này biến thành một cây trường thương đen kịt ngay giữa không trung rồi rơi xuống tay của Hắc Thiên Ma Tử.
Hắc Thiên Ma Tử cung kính tiếp nhận: “Tuân lệnh!”
Hắc Thiên Ma Tử bay trở về cung điện.
Hắc Thiên Ma Vương vẫn đứng ở vực sâu, nhìn về phương xa: “Có khí tức của Mị Ma, xem ra ta cần phải hỏi thăm Mị Ma vương một chút rồi.”
Sau khi Hắc Thiên Ma Vương biến mất, hoả vực một lần nữa bắt đầu cháy hừng hực.
Không gian cũng trở lại bình thường
…
Lâm Mặc Ngữ lần đầu tiên trải qua cảm giác bị nổ tung, hắn lại cảm thấy rất sảng khoái.
Một ác ma cấp 64 lại mang theo vũ khí vô danh mà tự sát.
Uy lực lớn đến mức không thể tưởng tượng được.
Áo Giáp Hài Cốt không gánh chịu được uy lực của nó dù chỉ một giây.
Công kích ở mức độ lớn như vậy, chỉ xuất hiện hai lần trong trí nhớ của Lâm Mặc Ngữ.
Một lần là Tử Vong Xạ Tuyến của Ma Vương Liệt Diễm.
Một lần khác là Hắc Hỏa Thiên Thạch của Loan Điểu Viễn Cổ.
“May quá…”
“May mắn còn có Liên Kết Triệu Hồi Sinh Mệnh.”
Lâm Mặc Ngữ nhìn tình trạng của Khô Lâu trong Không Gian Triệu Hồi.
Khô Lâu và Vu Yêu tướng quân bị thiệt hại vô cùng trầm trọng.
Bộ xương màu vàng kim của Khô Lâu chi chít những vết nứt nẻ
Vu Yêu tướng quân cũng không khá hơn là bao, thương tích trải rộng trên làn da nhăn nheo.
Mặc dù chưa chết nhưng cũng đã bị thương tổn hơn phân nửa.
Nếu như không có Liên Kết Triệu Hồi Sinh Mệnh thông qua Chuyển Giao Sát Thương thì lần này ít nhất hắn sẽ bị tổn thất hơn phân nửa quân đoàn Vong Linh.
Cái giá phải trả là vô cùng lớn.
Mà bây giờ, quân đoàn Vong Linh bị thương nặng, chỉ cần ở trong Không Gian Triệu Hồi thì sẽ không mất quá nhiều thời gian để hồi phục.
Lâm Mặc Ngữ vẫn còn có chút may mắn.
Chiến trường Vĩnh Hằng rộng lớn và vô biên sẽ không bị tổn hại chỉ vì sự sụp đổ của một ngọn núi thế này.
Như một giọt nước hòa vào biển cả, thậm chí còn thể bắn ra một bọt nước.
Từ tàn tích của ngọn núi vừa rồi, một luồng ánh sáng trắng toả ra, như cực quang vọt thẳng tới chân trời.
Những chiếc Răng Nanh Hài Cốt nghiền nát đá với sức xuyên thấu mạnh mẽ.
Ngón tay Lâm Mặc Ngữ hơi phát sáng, hắn dùng Răng Nanh Hài Cốt đào một lối thoát từ trong đống đổ nát.
Một lần nữa nhìn thấy ánh sáng vĩnh cửu trên chiến trường Vĩnh Hằng, Lâm Mặc Ngữ thở dài một hơi.
“Đến lúc trở về rồi.”
Lâm Mặc Ngữ tìm một mảnh đất bằng phẳng, lấy quyển trục Truyền Tống, kích hoạt!
Cuộn giấy tự động mở ra, phát sáng lấp lánh.
Một trận pháp Truyền Tống nhanh chóng hiện ra dưới chân Lâm Mặc Ngữ.
Muốn rời khỏi chiến trường Vĩnh Hằng, cần đi xuyên không gian, vượt một khoảng cách dài đằng đẵng.
Đá Truyền Tống không thể dùng cho khoảng cách quá xa, bắt buộc phải sử dụng trận pháp Truyền Tống để Truyền Tống.
Hai phút sau, trận pháp Truyền Tống phát ra ánh sáng rực rỡ, đưa Lâm Mặc Ngữ rời đi.
Truyền Tống qua hai không gian khác nhau đem tới cho Lâm Mặc Ngữ một cảm giác rất khác biệt.
Lúc này Lâm Mặc Ngữ lại nghĩ đến Ninh Y Y, người rất sợ hãi việc Truyền Tống.
“Nếu để cho nàng ấy Truyền Tống xuyên qua không gian, chắc nàng ấy sẽ càng thấy khó chịu hơn.”