Chương 592: Trở về, Bạch Thần kinh ngạc! (3)
Khoé miệng Lâm Mặc Ngữ giương lên, mỉm cười.
Vài phút sau, chân Lâm Mặc Ngữ chạm vào mặt đất.
Hương trà thơm, tiếng gió thổi qua rừng trúc đầy quen thuộc.
Lâm Mặc Ngữ đã về đến tiểu viện Bạch Thần.
Mạnh An Văn đang uống trà một mình, không đưa mắt nhìn, mở miệng hỏi: “Trở về rồi à?”
Lâm Mặc Ngữ hành lễ với Mạnh An Văn: “Bái kiến Mạnh tiền bối.”
Mạnh An Văn ừ một tiếng, nói: “Nghỉ ngơi đi, lão sư của ngươi một chút nữa sẽ trở về.”
Lâm Mặc Ngữ đi tới bàn pha trà cho Mạnh An Văn.
…
Tại chiến trường số một, ở bên trong điện Hồn Thiêng.
Bạch Ý Viễn và Mạc Tinh Hải vẫn ngồi ở chỗ đó.
Trong khoảng thời gian này, hai người đều không đi đâu cả.
Vào lúc này, ấn ký linh hồn của Lâm Mặc Ngữ mạnh hơn rất nhiều so với khoảng thời gian đầu hắn tới chiến trường Vĩnh Hằng.
Có nghĩa là cấp bậc của hắn đã tăng lên rất nhiều so với trước kia.
Mạc Vận cũng vậy, cấp bậc của nàng ấy cũng đã tăng lên một chút.
Cảm nhận được Mạc Vận và Lâm Mặc Ngữ đều không gặp nguy hiểm gì, vẻ mặt Bạch Ý Viễn cũng khá thoải mái.
Bỗng nhiên, Bạch Ý Viễn cười ha ha nói: “Tiểu tử thúi kia trở về rồi.”
Lâm Mặc Ngữ trở lại tiểu viện Bạch Thần, ấn ký linh hồn cũng vì vậy mà biến đổi, Bạch Ý Viễn đã cảm nhận được điều đó.
Mạc Vận vẫn chưa về nhưng nàng ấy cũng không gặp nguy hiểm gì…
Mạc Tinh Hải nói: “Trở về là tốt.”
Bạch Ý Viễn đứng dậy: “Lão Mạc, ta đi trước đây.”
Mạc Tinh Hải cũng đứng dậy theo: “Cùng đi đi, ta cũng muốn nhìn thử học trò của ngươi một chút.”
Ông cũng có hơi tò mò đối với Lâm Mặc Ngữ.
Ánh mắt của Bạch Ý Viễn rất cao, có thể được ông thu nhận làm đệ tử, lại còn được đánh giá là “chức nghiệp giả đỉnh cao” thì chắc chắn phải là thiên tài của thiên tài rồi.
Về phần trình độ của thiên tài này như thế nào, có lẽ phải gặp thì mới biết được.
Mạc Tinh Hải cũng muốn nhìn xem, so với cháu gái của mình thì ai mới là người mạnh hơn.
Bạch Ý Viễn cười ha ha nói: “Vậy thì chúng ta cùng đi xem tiểu tử thúi kia đã thu hoạch được gì từ chiến trường Vĩnh Hằng.”
Cửa điện Hồn Thiêng chậm rãi đóng lại, điện Hồn Thiêng lần nữa lộ ra vẻ trang nghiêm.
Số Nhân tộc có thể đi vào điện Hồn Thiêng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Trong khoảng thời gian Lâm Mặc Ngữ ở chiến trường Vĩnh Hằng, bên trong điện Hồn Thiêng chỉ có Bạch Ý Viễn và Mạc Tinh Hải, không có thêm người thứ ba nào tiến vào.
Vài phút sau, Bạch Ý Viễn và Mạc Tinh Hải về tới tiểu viện Bạch Thần.
Nhìn thấy Lâm Mặc Ngữ vẫn còn lành lặn, Bạch Ý Viễn vui vẻ cười nói: “Tiểu tử thúi, ngươi cũng khá đấy, vậy mà đạt cấp 35 rồi.”
Lâm Mặc Ngữ cung kính hành lễ với Bạch Ý Viễn: “Học trò bái kiến lão sư.”
Sau đó cũng hành lễ với Mạc Tinh Hải: “Đây có lẽ là Mạc đại nhân, vãn bối bái kiến Mạc đại nhân.”
Mạc Tinh Hải sững sờ, ông chắc chắn rằng mình chưa từng gặp Lâm Mặc Ngữ: “Ngươi biết lão phu sao?”
Lâm Mặc Ngữ nói: “Ngài giống Mạc Vận tiểu thư tới sáu phần, vãn bối chắc chắn là không đoán sai.”
Lâm Mặc Ngữ tự tin khẳng định Mạc Tinh Hải và Mạc Vận là ông cháu nhưng cốt yếu vẫn là do hắn đã nhìn thấy con thú triệu hồi ỏ bên cạnh Mạc Tinh Hải.
Hắn cũng không phải đồ đần, cả Nhân tộc chỉ có một đến hai Triệu Hồi sư có thể đứng ngang hàng với Bạch Ý Viễn.
Chỉ cần dựa vào đó thì nhất định sẽ đoán ra thôi.
Mạc Tinh Hải dò xét Lâm Mặc Ngữ từ trên xuống dưới.
Tử Linh pháp sư, cấp 35.
Một chức nghiệp giả mới, tạm thời không biết thêm được gì khác.
Bạch Ý Viễn bước tới, thoải mái ngồi xuống: “Kể một chút đi, lần này ngươi đã trải qua những gì ở chiến trường Vĩnh Hằng, có thu hoạch được gì mới không?”
Lâm Mặc Ngữ kể lại đầu đuôi gốc rễ sự việc.
Nhưng chỉ nói những điểm mấu chốt, các chi tiết đều bị lược bỏ.
Còn chuyện liên quan tới đỉnh Thần Châu, đương nhiên hắn sẽ không nhắc đến.
Hắn kể tất cả những chuyện đã xảy ra, từ việc hắn tiến vào chiến trường Vĩnh Hằng, lần đầu chạm trán với Phệ Hồn Trùng Vương, tiêu diệt Phệ Hồn Trùng Mẫu.
Vô tình nhận được Nguyên Thủy Phù Văn.
Tới việc trên đường đi bị Ác Ma Vực Thẳm và Long tộc truy sát, đương nhiên không có gì ngoài ý muốn, tất cả đều đã trở thành chiến công của hắn.
Sau đó…
“Chờ chút!”
Bạch Ý Viễn bỗng nhiên cắt ngang lời Lâm Mặc Ngữ.
Ông uống liên tiếp ba chén trà, cố gắng kìm nén sự kinh ngạc.
Sau đó mới hít một hơi thật sâu: “Ngươi nói… Ngươi đã giết chết được Phệ Hồn Trùng Mẫu?”
Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Đúng vậy.”
Mạc Tinh Hải hỏi tiếp: “Ngươi thậm chí còn giết cả Đại Địa Xúc Long Thần?”
“Không sai.”
Lâm Mặc Ngữ trả lời như thể mọi chuyện là lẽ đương nhiên.
Bạch Ý Viễn và Mạc Tinh Hải đều không giấu được vẻ mặt kinh hãi.
Cả hai nhìn nhau, thấy rõ trong mắt đối phương ba chữ: Không thể nào!
Nơi này trở nên hoàn toàn tĩnh mịch.
Một lát sau, Mạnh An Văn đột nhiên bật cười, lại còn cười cực kỳ vui vẻ.