Chương 611: Trước hết nói một tiếng xin lỗi với mọi người, trước giờ chưa từng có Thần Tướng cấp 37 (1)
Nhưng đối với tên chiến tướng Long Tộc cấp 70 này…
Không có quân đoàn Vong Linh, hắn cũng có thể chiến đấu.
Ngọn Lửa Linh Hồn cháy lên lần nữa, chiến tướng Long Tộc đang rơi lại hét thảm lên.
Quầng sáng màu xanh lục nổ ra.
[Kỹ năng: Kịch Độc Tinh Hoàn!]
Lần này, tổn thương 500%.
Mỗi giây tạo thành đòn tấn công với 74000 điểm sức mạnh.
Cho dù là chiến tướng cấp 70 cũng phải rên rỉ không ngừng, vô cùng khó chịu.
Đầu ngón tay phải bắt đầu loé sáng thêm lần nữa.
Quầng sáng trắng nổ tung.
Răng Nanh Hài Cốt bạo phát, xuyên thấu lực đầy khủng bố. Răng Nanh Hài Cốt xuyên thủng cơ thể nó, biến nó trở thành cái vá lưới lọc.
Trong vòng 3 giây từ lúc nó rơi xuống, Lâm Mặc Ngữ đã hoàn thành một loạt đòn tấn công.
Hơn nữa, sau khi nó rơi xuống đất, màn công kích vẫn không hề ngừng lại.
Răng Nanh Hài Cốt dấy lên từng đợt liên tiếp, mỗi giây trôi qua ít nhất cũng có ba đợt tấn công.
Ngọn Lửa Linh Hồn cũng chưa từng ngừng lại giây phút nào.
Chiến tướng Long Tộc lúc mới tới khí thế hung hăng, sát ý dữ dội, lúc này lại thê thảm tới mức rụt người lại, không ngừng kêu rên thảm thiết.
Linh hồn bị lửa thiêu đốt, cơ thể bị Răng Nanh Hài Cốt đâm thủng.
Máu Long tộc bắn tung tóe khắp mặt đất.
Lâm Mặc Ngữ nhớ tới một câu nói của kiếp trước: Lúc tới bình yên, về lại không được.
Kỹ năng Cường Binh còn lại 3 giây, vừa đủ rồi.
Bỗng nhiên, Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy trong ánh mắt của nó lộ ra ý định liều chết.
Ánh mắt đó… Quen thuộc như vậy.
“Chết chung đi!” Vẻ mặt của nó trở nên điên loạn.
Lâm Mặc Ngữ biến sắc, nhanh chóng lùi về sau!
Uỳnh!
Đám mây hình nấm bốc lên.
Nổ tung như muốn huỷ diệt trời đất.
Làn sóng xung kích bao phủ lấy mặt đất.
Pháo đài nằm cách xa cả ngàn mét cũng vang lên ầm lên cực lớn, rung chuyển không ngừng.
Tường thành kiên cố như muốn đổ sụp, đá rơi xuống từng tảng lớn.
Rất nhiều kiến trúc dạng chóp cao cao đều đồng loạt nổ tung, bên trong pháo đài chất đầy những khối đá rơi loạn.
Chiến tướng Long Tộc cấp 70 tự nổ rồi.
Ngay cả pháo đài kiên cố cách xa ngàn mét cũng đều chịu tổn thất.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, đồng loạt thất thanh.
Lúc này sắc mặt Nghê Tuấn đã hoàn toàn khó coi.
Hắn ta biết, Lâm Mặc Ngữ chết chắc rồi.
Nổ tung tới mức như này, cho dù là chức nghiệp giả Nhân tộc cấp 70 đi nữa thì ngoại trừ kỵ sĩ ra, bằng không đều sẽ chết.
Huống hồ, Lâm Mặc Ngữ chỉ mới cấp 37.
Mặc dù năng lực chiến đấu của hắn mạnh mẽ, một người tiêu diệt một quân đoàn, thậm chí cả chiến tướng Long Tộc cấp 70 cũng đều không phải là đối thủ của hắn.
Nhưng điểm yếu của hắn cũng rất rõ ràng, chính là cấp bậc quá thấp.
Thuộc tính, sinh mệnh lực cũng đều không ổn.
Nghê Tuấn sẽ không nhìn nhầm, trước đó hắn ta còn có thể cảm nhận được sinh mệnh lực của Lâm Mặc Ngữ.
Không hơn kém bao nhiêu so với chức nghiệp giả cấp 37 bình thường.
Còn chưa bằng với kỵ sĩ cấp 37.
Trương Đình cũng mấp máy môi liên hồi, muốn nói nhưng lại không thốt được lời nào.
Một lúc sau đó, ông ta mới vô cùng thương tiếc nói: “Thật là đáng tiếc.”
Nghê Tuấn cũng thở dài: “Haiz, không ngờ đối phương sẽ tự nổ, xem ra Lâm Mặc Ngữ thật sự đã dồn nó tới bước đường cùng rồi.”
Trương Thiên thấp giọng nói: “Chắc đám Long Tộc cũng không ngờ được, sau khi hạn chế kỹ năng Triệu Hồi của Lâm Mặc Ngữ thì sức chiến đấu của hắn vẫn luôn mạnh mẽ như trước.”
Lúc Lâm Mặc Ngữ vẫn chưa sử dụng kỹ năng Cường Binh, trong trạng thái không có quân đoàn Vong Linh, chắc chắn không phải là đối thủ của chiến tướng Long Tộc cấp 70.
Chỉ có thể nói hắn ta tới không đúng lúc.
Nếu như tới muộn mười mấy giây nữa, kẻ rút lui chính là Lâm Mặc Ngữ rồi.
Tất cả mọi người đều cảm thấy tiếc nuối cho Lâm Mặc Ngữ.
Ánh sáng của trận tự nổ dần dần tan biến, đám mây hình nấm biến mất.
Có một bóng người xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Trên người hắn lấp lánh một vầng sáng trắng, là Áo Giáp Hài Cốt quen thuộc.
Lúc này hắn đang chầm chậm quay lại, nhìn thoáng qua không mất một sợi tóc.
“Trời đất! Hắn lại không chết kìa.”
“Chuyện này cũng quá biến thái rồi đấy, tự nổ kiểu này mà lại còn có thể sống được.”
“Hắn đã làm như nào vậy…”
“Kỹ năng phòng ngự của hắn, thật biến thái.”
Tất cả mọi người vẫn không dám tin.
Lâm Mặc Ngữ lại vẫn còn sống.
Nhìn thấy Lâm Mặc Ngữ còn sống, hai người vui nhất chính là Nghê Tuấn và Trương Thiên.
Từ góc độ cao cấp của bọn họ nhìn thấy, Nhân tộc cần kiểu thiên tài như Lâm Mặc Ngữ.
Kiểu thiên tài này, trăm năm cũng chưa chắc có thể xuất hiện một người.
Chỉ cần có thể lớn lên, ắt sẽ là sự may mắn của Nhân tộc.
Lâm Mặc Ngữ không mất một sợi tóc, đi về tới pháo đài.
Đám Khô Lâu đang nhanh chóng hồi phục bên trong Không Gian Triệu Hồi.