Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 617 - Chương 617: Một Số Bí Mật Của Nhân Tộc, Học Viện Sáng Thế (2)

Chương 617: Một số bí mật của Nhân tộc, học viện Sáng Thế (2)
Lâm Mặc Ngữ nói: “Ta cảm thấy nếu như tiêu diệt cả Ác Ma Vực Thẳm và Long tộc thì Nhân tộc cũng sẽ không có được hoà bình vĩnh cửu. Không có áp lực từ bên ngoài thì chắc chắn nội bộ sẽ sinh ra cạnh tranh.”

“Sở dĩ hiện tại Nhân tộc đoàn kết như thế chủ yếu vẫn là vì có áp lực từ phía bên ngoài, không thể không đoàn kết.”

Bạch Ý Viễn ngây người, bước chân cũng dừng lại.

Ông không nghĩ tới Lâm Mặc Ngữ cũng có thể nói ra những câu nói như vậy.

Bởi vì câu nói này ông cũng từng nghe một vài người nói qua.

“Vậy ngươi nói xem chúng ta nên làm cái gì?” Một giọng nói bỗng nhiên vang lên.

Lâm Mặc Ngữ ngẩng đầu nhìn người đang đi tới.

Nhìn qua thì có vẻ tốc độ rất chậm nhưng thật kỳ lạ, quãng đường hàng trăm mét mà chưa tới một giây sau đã ở ngay trước mặt.

Bạch Ý Viễn nhìn người đi tới rồi nói với Lâm Mặc Ngữ: “Cứ nói những gì người nghĩ đi.”

Lâm Mặc Ngữ nói ra suy nghĩ trong lòng: “Ta cảm thấy không nên tiêu diệt hết bọn chúng, chỉ cần có thể bảo vệ an toàn cho Nhân tộc là được rồi.”

“Có áp lực thì mới có động lực. Vậy thì Nhân tộc mới có thể đoàn kết, có thể phát triển lớn mạnh.”

“Tốt nhất Nhân tộc nên phát triển đến mức độ cho dù hai tộc kia có liên thủ với nhau thì Nhân tộc cũng sẽ không sợ hãi.”

Bạch Ý Viễn cười, người vừa đến cũng cười ha ha.

Bạch Ý Viễn vỗ vai Lâm Mặc Ngữ: “Còn rất nhiều thứ ngươi vẫn còn chưa hiểu rõ nhưng nếu ngươi có thể nói ra như vậy thì cũng coi như là không tệ.”

“Khi ngươi hiểu rõ hơn về câu chuyện bên trong trong tương lai, ắt sẽ không còn suy nghĩ như thế này nữa.”

Lâm Mặc Ngữ ồ một tiếng, lượng thông tin sẽ quyết định đến suy nghĩ và hành vi.

Lâm Mặc Ngữ biết rằng hiểu biết hiện tại của mình còn hạn chế, chỉ có thể dựa trên cơ sở để tiến hành phán đoán, cũng không phải là toàn diện.

Nói rồi, Bạch Ý Viễn quay sang giới thiệu với Lâm Mặc Ngữ: “Người này là viện trưởng học viện Sáng Thế, Mạc Tinh Hà, cũng chính là đệ đệ của Mạc Tinh Hải.”

“Một lão già cấp 89 chỉ cách cấp Thần có nửa bước nữa thôi, rất có khả năng trở thành cường giả cấp Thần thứ mười một của đế quốc Thần Hạ.”

Trong lúc Bạch Ý Viễn giới thiệu, Mạc Tinh Hà cũng lộ ra dáng vẻ tự đắc, hiển nhiên rất hài lòng.

Hoá ra là đệ đệ của Mạc Tinh Hải, trông cũng có vài phần rất giống với Mạc Tinh Hải, chẳng trách lại thấy quen mắt đến vậy.

Giờ Lâm Mặc Ngữ mới biết được nơi Bạch Ý Viễn đưa mình đến là học viện Sáng Thế.

Vậy mới biết hoá ra học viện Sáng Thế lại nằm trên một hòn đảo chứ không phải bên trong học viện Hạ Kinh.

Khó trách bình thường đi trong học viện mãi cũng chẳng thấy được học viện Sáng Thế.

Chỉ là hắn vẫn chưa hiểu, Bạch Ý Viễn dẫn hắn đến học viện Sáng Thế để làm gì.

Mạc Tinh Hà nhìn Lâm Mặc Ngữ từ trên xuống dưới, trong mắt lộ ra vẻ hài lòng, nói với Bạch Ý Viễn: “Đây chính là đệ tử của ngươi sao?”

Bạch Ý Viễn gật đầu: “Thế nào, cũng không tệ lắm đúng không?”

“Thật sự không tệ nhưng ngươi trắng trợn đến đây đoạt tài nguyên như vậy thì hơi không có đạo đức đấy.”

Bạch Ý Viễn vung tay áo: “Đoạt tài nguyên gì chứ, đệ tử của ta đường đường chính chính là trạng nguyên toàn quốc, học viên của học viện Hạ Kinh.”

“Bất kể là cấp độ hay điểm cống hiến đều thỏa mãn được yêu cầu của học viện các ngươi đấy.”

“Hơn nữa, có ta đứng đây đảm bảo, ngươi dám nói hắn không đủ tư cách vào học viện Sáng Thế sao?”

“Cái gì cũng phải tuân thủ quy tắc, Bạch Ý Viễn ta trước giờ vẫn luôn là người tuân thủ quy tắc, chưa từng làm khó ai bất kỳ điều gì đấy nhé.”

Mạc Tinh Hà nhếch mép, Bạch Thần ngươi đã đích thân đến cửa còn dám nói chưa từng ép buộc hay làm khó ai à?

Cho dù tư chất có kém hơn một chút, ông ta dám không đồng ý sao?

Mặc kệ Bạch Ý Viễn nói lời thối tha như nào đi nữa thì ông ta vẫn phải làm việc theo quy tắc.

Mạc Tinh Hà nói với Lâm Mặc Ngữ: “Đưa thông tin học viên của ngươi cho ta, ta muốn xác nhận một chút.”

Bạch Ý Viễn nhìn Mạc Tinh Hà đang xác nhận thông tin: “Bình tĩnh một chút nha, đừng hoảng sợ.”

Sợ?

Trong lòng Mạc Tinh Hà thầm khinh thường, ta đã lớn tuổi chừng này thì còn sóng to gió lớn gì chưa thấy qua, có gì ghê gớm mà phải sợ hãi.

Nhưng khi ông ta nhìn thông tin vừa tra được thì lập tức phát ra tiếng hét kỳ lạ.

Bạch Ý Viễn ở một bên vui vẻ cười ha hả: “Ta đã nói với ngươi rồi, bình tĩnh một chút, đừng hoảng sợ.”

Mục Tinh Hà nhìn tư liệu rồi lại nhìn Lâm Mặc Ngữ, lại nhìn lại tư liệu, rồi lại nhìn Lâm Mặc Ngữ.

Vẻ mặt khó tin: “Ngươi tên là Lâm Mặc Ngữ, trạng nguyên toàn quốc năm nay sao?”
Bình Luận (0)
Comment