Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 618 - Chương 618: Mỗi Tháng Một Làm Bài Kiểm Tra Thường Xuyên, Mỗi Năm Làm Một Bài Thi Học Kỳ (1)

Chương 618: Mỗi tháng một làm bài kiểm tra thường xuyên, mỗi năm làm một bài thi học kỳ (1)
“Mới có mấy tháng sao mà ngươi đã lên cấp 37 rồi à?”

“Ngươi luyện như nào thế? Sao có thể đạt được tận 11 vạn điểm cống hiến?”

“Ngươi làm thế nào được vậy?”

Bạch Ý Viễn xen ngang: “Cái này có gì đâu, ngươi không biết lão đầu tử thu nhận ai làm đệ tử à?”

Mạc Tinh Hà thản nhiên nói: “Biết chứ, nghe nói là một thiên tài siêu cấp. Cả đời lão đầu tử chỉ thu nhận một đệ tử này, chắc chắn sẽ dốc hết tâm huyết huấn luyện.”

“Ngược lại, ta thật sự rất muốn nhìn mặt người kia một lần, để xem rốt cuộc là thiên tài như nào.”

“Đệ tử của lão đầu tử tên là Lâm Mặc Hàm, tỷ tỷ ruột của Lâm Mặc Ngữ.”

Bùm!

Ánh mắt Mạc Tinh Hà nhìn Lâm Mặc Ngữ đã thay đổi.

Người một nhà, cùng dòng máu.

Tỷ tỷ đã lợi hại như thế thì chắc chắn đệ đệ sẽ không thua kém.

Ông ta biết rõ ràng tầm nhìn của lão đầu tử cao đến mức nào.

Người có thể được lão đầu tử coi trọng thì ông ta cũng không còn lý do gì để hoài nghi.

Nhưng đã có chuyện gì xảy ra với điểm cống hiến này vậy?

Bạch Ý Viễn nhỏ giọng nói: “Mau lôi huy hiệu quân nhân của ngươi ra đây, dọa chết hắn ta.”

Lâm Mặc Ngữ “ồ” một tiếng, mới vừa rồi Bạch Ý Viễn còn bảo hắn cất đi, hiện tại lại muốn hắn phải lấy ra.

Chiếc huy hiệu màu tím sáng lấp lánh.

Màu tím vàng kim quý phái phản chiếu trên khuôn mặt Mạc Tinh Hà.

Mạc Tinh Hà run rẩy, trợn tròn mắt, miệng há to đến nỗi có thể nhét vừa ba quả trứng gà.

Mạc Tinh Hà đường đường là viện trưởng của học viện Sáng Thế.

Là chức nghiệp giả đứng đầu cấp 89, thậm chí chỉ còn cách cấp Thần nửa bước.

Nhưng hiện tại ông ta mới chỉ là Thần Tướng Một Sao.

Vậy mà tiểu gia hoả mới chỉ đạt tới cấp 37 này đã trở thành Thần Tướng rồi.

Cho dù chưa có sao nhưng dù sao hắn cũng là Thần Tướng, cơ bản đã ngang hàng với ông ta rồi.

Huống hồ bây giờ Lâm Mặc Ngữ mới chỉ đạt đến cấp 37, rất có thể tiền đồ của hắn trong tương lai sẽ còn phát triển vượt xa cả ông ta.

Cảm giác tự mãn trước đó đột nhiên bay sạch.

Mạc Tinh Hà hỏi: “Có phải ngươi đã từng đưa hắn đến thế giới Vực Thẳm rồi không?”

Trong suy nghĩ của ông ta, Lâm Mặc Ngữ có thể trở thành Thần Tướng ở cấp 37 thì nhất định là do Bạch Ý Viễn đã từng đưa hắn đến thế giới Vực Thẳm rồi.

Chỉ có nhờ vào việc tàn sát Ác Ma ở đó mới giúp Lâm Mặc Ngữ đạt được quân công như thế dù mới chỉ đang ở cấp 37.

Trừ điều đó ra thì không còn khả năng nào khác nữa.

Bạch Ý Viễn trừng mắt nhìn ông ta: “Ngươi đừng có mà trợn mắt nói bậy, chẳng lẽ đệ tử của ta còn cần đến ta để tích luỹ quân công sao?”

Mạc Tinh Hà không hề nghi ngờ Bạch Ý Viễn, dựa vào sự hiểu biết của ông ta về Bạch Ý Viễn, chắc chắn Bạch Ý Viễn sẽ không bao giờ nói dối ông ta.

Nếu thật sự là Lâm Mặc Ngữ đã tự mình tích luỹ quân công vậy thì hắn là người có năng lực chiến đấu thực sự…

Sau đó, ông ta lại thấy được phù văn mờ nhạt trên mu bàn tay của Lâm Mặc Ngữ.

“Nguyên Thuỷ Phù Văn!”

Lại thêm một tiếng hét khác, thậm chí lần này còn kinh ngạc hơn.

Ý nghĩa của Nguyên Thuỷ Phù Văn đã quá rõ ràng.

Đã đến chiến trường Vĩnh Hằng, sau khi sở hữu được Nguyên Thuỷ Phù Văn thì còn phải bảo vệ nó trong vòng 10 ngày.

Trong 10 ngày này chắc chắn sẽ có cả Ác Ma Vực Thẳm và Long Tộc tìm đến.

Hơn nữa, với tính chất đặc thù của chiến trường Vĩnh Hằng thì ngay cả Bạch Ý Viễn cũng không có cách nào nhúng tay vào được.

Chỉ có thể dựa vào bản thân Lâm Mặc Ngữ.

Ánh mắt Mạc Tinh Hà nhìn Lâm Mặc Ngữ đã hoàn toàn thay đổi.

Mạc Tinh Hà khẽ ho một tiếng: “Căn cứ vào quy tắc của học viện, quả thật bạn học Lâm Mặc Ngữ có đủ tư cách để gia nhập học viện Sáng Thế.”

“Nhưng căn cứ vào yêu cầu của học viện Sáng Thế, bạn học Lâm Mặc Ngữ vẫn cần phải làm thêm bài khảo hạch nữa mới được.”

“Bạn học Lâm Mặc Ngữ, mời đi theo ta.”

Từ giờ phút này trở đi, ông ta đã thật sự đặt vị trí của Lâm Mặc Ngữ lên ngang hàng với mình.

Lúc nói chuyện cũng khách sáo hơn nhiều.

Xét theo những học viên của học viện thì ông ta là viện trưởng, Lâm Mặc Ngữ chính là tiểu bối.

Nhưng nếu xét trong quân đội thì cả hai người đều là Thần Tướng, địa vị không chênh lệch nhau là bao.

Lâm Mặc Ngữ có phần kính trọng: “Làm phiền Mạc viện trưởng rồi.”

“Không có gì.” Mạc Tinh Hà cũng không hề tự cao tự đại.

Dưới sự hướng dẫn của ông ta, mọi người chính thức bước vào học viện.

Thậm chí quy mô của học viện này còn vượt xa sức tưởng tượng của Lâm Mặc Ngữ, hòn đảo này đã rất to rồi, học viện còn rộng lớn hơn nữa.

Cơ sở vật chất bên trong đầy đủ mọi thứ, gần như chẳng hề thua kém học viện Hạ Kinh.
Bình Luận (0)
Comment