Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 624 - Chương 624: Câu Chuyện Về Lâm Mặc Ngữ (2)

Chương 624: Câu chuyện về Lâm Mặc Ngữ (2)
Chỉ khi bước vào trung tâm, mới có thể nhìn thấy nó, mới có thể có được nó.

Mà trung tâm học viện, chỉ được mở ra vào những thời điểm đặc biệt.

Thời điểm mở ra tiếp theo, chính là nửa năm sau.

Bạch Ý Viễn khẽ thở dài: “Học viện Sáng Thế không giống như học viện Sáng Thần, nó không có lão đầu tử.”

“Cho nên mọi thứ nhất định phải tuân theo quy tắc của tổ tiên, ngay cả Mạc Tinh Hà cũng không có tư cách thay đổi.”

“Muốn bước vào trung tâm, cũng chẳng phải là chuyện đơn giản, cái này lão sư không giúp được ngươi, tất cả đều phải dựa vào bản thân ngươi.”

Nói đến đây, Bạch Ý Viễn thở dài một tiếng: “Giá như có lão đầu tử thì tốt biết bao, đáng tiếc con cháu không chịu phấn đấu.”

Lâm Mặc Ngữ nhìn dáng vẻ Bạch Ý Viễn thở dài, muốn hỏi rốt cuộc là tại sao.

Lão đầu tử trong miệng ông, rốt cuộc là ai.

Trong học viện Sáng Thần có lão đầu tử, hình như trong học viện Sáng Thế cũng có lão đầu tử.

Nhưng mà lão đầu tử của học viện Sáng Thế đã không còn.

Nghĩ ngợi một hồi, Lâm Mặc Ngữ vẫn không có hỏi ra.

Có lẽ có một số thứ, hắn vẫn chưa đủ tư cách được biết.

Bạch Ý Viễn đã rời đi, Lâm Mặc Ngữ ở lại học viện Sáng Thế.

Ở học viện Sáng Thế, có một Viện tư liệu độc lập, tương tự như thư viện của học viện Hạ Kinh.

Chỉ là Viện tư liệu của học viện Sáng Thế, có một số tài liệu chuyên sâu hơn ở một số khía cạnh so với tài liệu của học viện Hạ Kinh.

Đặc biệt là về tài liệu liên quan đến Ác Ma Vực Thẳm và Long Tộc, những gì học viện Hạ Kinh có, bọn họ cũng có.

Thứ mà học viện Hạ Kinh không có, bọn họ cũng có.

Tài liệu ở đây có thể coi là phiên bản nâng cấp của thư viện học viện Hạ Kinh.

Lâm Mặc Ngữ đã trải qua nhiều trận chiến liên tiếp, đúng lúc mượn cơ hội này bình tâm lại chút.

Học viện Sáng Thế đã chuẩn bị ký túc xá cho Lâm Mặc Ngữ, ký túc xá phòng đơn, giống như biệt thự vậy.

Cơ sở vật chất bên trong đầy đủ, cần gì có nấy.

Nhưng mà Lâm Mặc Ngữ không ở lại đây, mà quay đầu đi vào Viện tư liệu.

Sự khác biệt lớn nhất giữa học viện Sáng Thế và học viện Hạ Kinh, đó là bọn họ hoàn toàn dựa trên thực chiến.

Những cuốn sách trong Viện tư liệu cơ bản đều xoay quanh Ác Ma Vực Thẳm và Long Tộc.

Lâm Mặc Ngữ tìm được một đống sách rồi bắt đầu đọc chúng, hắn dự định tìm hiểu triệt để về Ác Ma Vực Thẳm, ít nhất sẽ không xảy ra chuyện tương tự như Huyễn Ma Vực Thẳm nữa.

Trong một ngày này, những chuyện về Lâm Mặc Ngữ đã lan truyền khắp học viện.

Trong chiến trường Vĩnh Hằng, đội ngũ của Lăng Nhất Chiến đã ở với Lâm Mặc Ngữ vài ngày.

Quan hệ cũng khá tốt.

Có vài người trong đó đã đem những chuyện về Lâm Mặc Ngữ nói ra ngoài, ngay lập tức gây ra náo động.

Các học viên trong học viện Sáng Thế tụ tập vào đêm khuya, dựng một cái bếp nướng ngay trên bãi biển.

Cá vừa mới được bắt từ dưới biển lên rồi đem đi nướng, mùi thơm nức mũi.

Lăng Nhất Chiến bị một nhóm người vây quanh, bất đắc dĩ chỉ có thể kể lại những chuyện đã xảy ra với Lâm Mặc Ngữ ở chiến trường Vĩnh Hằng.

“Ngươi nói sao? Một mình hắn đánh bại Đại Địa Xúc Long Thần sao?”

“Nói đùa à! Một người có thể đánh bại Đại Địa Xúc Long Thần sao? Một đội còn không thể.”

“Ngươi nói lúc đó hắn chỉ mới ở cấp 30… cấp 30 một mình đánh bại Boss thế giới cấp 58, đánh chết ta cũng không tin.”

“Đúng vậy, cấp 30 đừng nói là một mình đánh bại Đại Địa Xúc Long Thần, cho dù một mình đánh bại Boss thế giới cùng cấp cũng không được.”

“Mặc dù khảo hạch hôm nay hắn tiêu diệt đối thủ hơn mình 10 cấp ngay lập tức nhưng ta vẫn không tin.”

Những người có mặt ở đó đều là thiên tài, hơn nữa còn là thiên tài đứng đầu Nhân tộc.

Mỗi người đều cho rằng bản thân có tư cách thành thần, không hề thua kém bất kỳ ai.

Đương nhiên sẽ không phục.

Hơn nữa những gì mà Lăng Nhất Chiến nói quá viển vông, giống như thần thoại.

Ngươi một câu ta một câu, không có trực tiếp nói rằng là Lăng Nhất Chiến ăn nói vớ vẩn đã là rất khách sáo rồi.

Đối mặt với sự nghi ngờ, Lăng Nhất Chiến cũng không giải thích gì cả, mà chỉ cầm một miếng thịt động vật trắng không tì vết lên.

“Ta cũng không muốn giải thích gì hết, đây là thịt mà ta lấy được nhờ Lâm Mặc Ngữ, mùi vị thơm ngon, mọi người chia ra nếm thử đi.”

Thịt động vật phát ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh lửa.

Nhìn không giống thịt động vật chút nào, mà giống như ngọc bích.

Đẹp đến loá mắt.

Luồng năng lượng nhỏ từ đó toả ra, mạnh mẽ đáng kinh ngạc.

Lăng Nhất Chiến lấy dao ra, cắt thịt chia cho mọi người: “Ăn sống hay là nướng lên ăn đều ngon cả, tuỳ theo sở thích của mọi người.”

Có người cắn thử một miếng, không khỏi kinh ngạc thốt lên: “Ngon lắm, hơn nữa còn dồi dào năng lượng, tiêu tan mệt mỏi.”
Bình Luận (0)
Comment