Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 652 - Chương 652: Đọc Vài Cuốn Sách Ấm Áp, Đừng Chém Chém Giết Giết Nữa (2)

Chương 652: Đọc vài cuốn sách ấm áp, đừng chém chém giết giết nữa (2)
Bạch Ý Viễn trầm ngâm suy nghĩ: “Tạm thời đừng đi đánh phó bản nữa, cũng không cần thăng cấp, trạng thái hiện tại của ngươi không thích hợp để tiến hành chuyển chức nghiệp.”

Lâm Mặc Ngữ gật đầu, hắn đã ý thức được trạng thái hiện tại của bản thân không ổn.

Trong lòng rất rõ nhưng lại không cách nào kìm nén được.

Hiện giờ trong lòng hễ một tí là lại có sự thôi thúc muốn giết người.

Hận không thể xông vào thế giới Vực Thẳm lần nữa, hoặc đi đến thế giới Long Tộc để tàn sát hết tất cả.

Sát khí cuồn cuộn khắp người, ánh mắt cũng lạnh lùng tột độ, hoàn toàn không giống với trước đây.

Giết ác ma Long tộc và giết quái vật phó bản hoàn toàn khác nhau.

Giết càng nhiều quái vật thì cũng không tích lũy sát khí.

Trong tay Mạnh An Văn xuất hiện hư ảnh tháp Thần Hạ, theo sau là một chùm ánh sáng bắn ra bao trùm cả Lâm Mặc Ngữ.

Dưới ánh hào quang bao trùm ấy, Lâm Mặc Ngữ cảm thấy dường như bản thân đã bình tĩnh lại.

Ý nghĩ giết chóc dịu đi rất nhiều, sát khí trên người cũng không còn cuồn cuộn nữa.

Lâm Mặc Ngữ cảm thấy đầu óc của mình tỉnh táo hơn không ít: “Cảm ơn Mạnh tiền bối.”

Mạnh An Văn nói: “Ngươi ở học viện Sáng Thế, ở trong Viện tư liệu gần một tháng, đã đọc trên hàng trăm quyển sách để tâm hồn lắng đọng lại, chỉ đáng tiếc là lắng đọng chưa đủ triệt để.”

Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Ý của Mạnh tiền bối là, ta phải đi đọc sách tiếp có đúng không?”

Mạnh An Văn lắc đầu: “Bây giờ có đọc nữa thì cũng vô dụng thôi.”

Hắn nháy mắt với Bạch Ý Viễn, Bạch Ý Viễn ngầm hiểu: “Ngươi trở về nghỉ ngơi mấy ngày trước đi, đừng suy nghĩ gì cũng đừng làm gì cả, hai ngày nữa ta sẽ đến tìm ngươi.”

Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Được, vậy học trò xin ra về trước.”

Sau khi Lâm Mặc Ngữ đi, sắc mặt của Bạch Ý Viễn có chút kỳ lạ.

“Lão Mạnh, ngươi thật sự để ta đi tìm ông ta à?” Bạch Ý Viễn khẽ nói.

Mạnh An Văn lộ ra nụ cười cổ quái: “Thế nào? Không bỏ qua được chút thể diện này vì học trò của ngươi sao?”

Bạch Ý Viễn lắc đầu: “Không phải nói là như vậy, có điều thật sự không ổn lắm.”

Mạnh An Văn khẽ cười: “Dù sao thì ta cũng đã đưa ra biện pháp cho ngươi rồi, còn ổn hay không tự ngươi xem mà làm.”

“Ta phải điều tra chuyện đó, đã có chút manh mối, ngươi tự mình cân nhắc đi.”

Sắc mặt Bạch Ý Viễn có chút thay đổi: “Xác định được là ai chưa?”

Mạnh An Văn gật đầu: “Sắp rồi, đàn rệp này, chạy không thoát được.”

Trong học viện Hạ Kinh, Lâm Mặc Ngữ đi đến thư viện.

Tuy Mạnh An Văn đã từng nói, hiện tại đọc sách cũng không có tác dụng mấy nhưng Lâm Mặc Ngữ vẫn muốn thử lại xem.

Dưới sự giúp đỡ của Mạnh An Văn, lúc này sát khí của Lâm Mặc Ngữ đã được kiềm lại rất nhiều.

Chỉ có điều cả người vẫn có chút lạnh nhạt như cũ.

Ánh mắt vô cùng đáng sợ.

Trên đường hắn bước đi, đến cả nhiệt độ xung quanh đó cũng phải hạ xuống.

Một số bạn học đi ngang qua, thi nhau cảm nhận được sự khác thường.

Trong thư viện vô cùng yên tĩnh, một số học viên đều chăm chú đọc sách, tìm kiếm tài liệu.

Bầu không khí yên tĩnh và an lành bao trùm cả thư viện.

Vừa bước vào thư viện, qua ánh nhìn đầu tiên thì Lâm Mặc Ngữ đã nhìn thấy Thư Hàn.

“Nàng ấy cũng đang ở đây…”

Thư Hàn cũng nhìn thấy Lâm Mặc Ngữ, lộ ra nụ cười hòa nhã dịu dàng: “Bạn học Lâm Mặc Ngữ, lâu rồi không gặp.”

Tính ra, quả thật hai người cũng có một khoảng thời gian chưa gặp nhau.

Lâm Mặc Ngữ gượng cười: “Đã lâu không gặp.”

Thư Hàn vừa đến gần Lâm Mặc Ngữ, khẽ cau mày, cảm nhận được sự bất thường: “Ngươi sao vậy?”

Lâm Mặc Ngữ lắc đầu: “Không sao, có thể giúp ta tìm vài quyển sách không?”

Thư Hàn nhìn Lâm Mặc Ngữ từ trên xuống dưới, nàng ấy biết chắc chắn Lâm Mặc Ngữ đang có vấn đề gì đó, tuy nhiên, nàng ấy không thể nói ra được vấn đề nằm ở đâu.

Nhưng trên gương mặt vẫn là nụ cười dạt dào sự ôn hòa như trước: “Được thôi, ngươi muốn tìm sách gì.”

Lâm Mặc Ngữ nói: “Loại ấm áp một chút, đừng chém chém giết giết.”

Biết vấn đề của bản thân mình nằm ở chỗ nào, vì vậy bản thân hắn cũng đang tìm kiếm phương pháp giải quyết vấn đề.

Thư Hàn suy nghĩ một lúc: “Ấm áp một chút đừng chém chém giết giết, vậy thì không thể là tiểu sử của những nhân vật vĩ đại, cũng không thể là lịch sử, càng không thể có liên quan đến Vực Thẳm…”

Lịch sử của Nhân tộc chính là lịch sử của các cuộc chiến tranh, tiểu sử của những nhân vật vĩ đại, trong đó càng không thể tránh khỏi một lượng lớn các cuộc chiến tranh đan xen nhau.

Có liên quan đến Vực Thẳm lại càng không được.

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có những câu chuyện nhỏ thú vị, hay còn được gọi là Tạp thư*.

(*): Những quyển sách linh tinh, không liên quan đến một chuyên ngành hay lĩnh vực nào đó.
Bình Luận (0)
Comment