Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 653 - Chương 653: Suy Nghĩ Rối Loạn, Sát Khí Mãnh Liệt (1)

Chương 653: Suy nghĩ rối loạn, sát khí mãnh liệt (1)
Những quyển sách này không có bất cứ ý nghĩa gì đối với sự phát triển của Nhân tộc nhưng cũng được đưa vào thư viện, thỉnh thoảng có thể dùng để thư giãn.

Thư Hàn tìm giúp Lâm Mặc Ngữ một chồng sách như vậy.

Lâm Mặc Ngữ đọc chúng.

Lần lượt từng mẩu truyện nhỏ, thú vị, đơn giản…

Dần dần, tâm trạng của Lâm Mặc Ngữ cũng bình tĩnh lại.

Một cơn gió lạnh thổi qua, bên cạnh Lâm Mặc Ngữ xuất hiện một Khô Lâu.

Khô lâu chỉ xuất hiện trong phút chốc, tiếp sau đó lại biến mất.

Lâm Mặc Ngữ vừa đọc sách, vừa triệu hồi Khô Lâu, bổ sung vào cho quân đoàn Vong Linh.

Hắn đã từng làm việc tương tự như vậy khi ở học viện Sáng Thế và đã quen với việc thế này.

Thư Hàn nhìn Lâm Mặc Hàn một lúc rồi mới quay người rời đi.

Rời khỏi thư viện, Thư Hàn kích hoạt đá Truyền Tống, biến mất trong học viện.



Mùi thơm của thuốc bao trùm khắp sân, hít vào một hơi khiến cho con người ta tràn đầy sinh lực.

Học viện Hạ Kinh, học viện Dược sư, nơi đây là thiên đường của các loại dược phẩm.

Mặc dù không phải là chức nghiệp loại chủ chiến nhưng địa vị của Dược Tễ Sư cũng không phải là thấp.

Địa vị của học viện Dược Sư cũng chỉ đứng sau ba học viện hàng đầu.

Thư Hàn bước vào học viện, đi đến phía sau học viện, đến được một gian nhà nhỏ ngoài trời độc lập, rồi đẩy thẳng cửa bước vào.

“Ca.”

Người đàn ông tuổi trung niên đang bào chế thuốc trong căn nhà, những tia sáng đầy màu sắc lấp lánh trong tay của hắn ta, rực rỡ và đẹp đẽ.

Những tia sáng ấy như thể có sinh mạng bước vào trong lọ thuốc, thuốc trong lọ cũng phát sáng lấp lánh theo.

Đây thuộc về kỹ năng của Dược Tễ Sư.

Người đàn ông trung niên cũng không dừng lại việc bào chế thuốc: “Hàn Hàn đợi một chút, ca ca sắp hoàn thành rồi.”

Thư Hàn đi đến bên cạnh chiếc bàn rồi ngồi xuống một cách tao nhã, yên lặng chờ đợi.

Vài phút sau, cùng với một luồng ánh sáng rực rỡ lóe qua, thuốc trong tay người đàn ông trung niên đã bào chế hoàn tất.

Nhìn thuốc trong lọ lấp lánh những tia sáng nhiều màu sắc, người đàn ông trung niên thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng thành công.”

Thư Hàn khẽ cười: “Ca ca, có chuyện này ta muốn hỏi.”

“Hỏi đi chứ, khách sáo với ca làm gì.” Trong ánh mắt người đàn ông trung niên tràn đầy vẻ nuông chiều, thái độ tốt vô cùng.

Thư Hàn kể lại chuyện hôm nay đã chạm mặt Lâm Mặc Ngữ.

“Ca, người nói xem có phải Lâm Mặc Ngữ đã gặp chuyện gì rồi đúng không?”

Người đàn ông trung niên không khỏi cau mày: “Chỉ nghe ngươi nói thì rất khó để phán đoán, phải nhìn qua mới biết được.”

Thư Hàn lập tức kéo hắn ta: “Vậy cùng ta đi xem thử.”

Người đàn ông trung niên bị Thư Hàn kéo ra khỏi học viện Dược Sư, hướng về phía thư viện.

Đối với người muội muội này của hắn ta, hắn ta cũng không có cách nào khác.

“Thư Đại Dược Sư, sao hôm nay ngài lại ra đây vậy.”

“Gần đây có nghiên cứu loại thuốc mới nào không?”

“Hiếm khi hôm nay Đại Dược Sư có thời gian rảnh rỗi đi dạo trong học viện đó.”



Trên đường có không ít người hỏi thăm hắn ta.

Một số là học viên cũ quen biết hắn ta, còn có một số lão sư trong học viện.

Ca ca của Thư Hàn tên Thư Tu Trúc, là Dược Sư thứ hai của học viện Dược Sư, là một Dược Sư thiên tài.

Hiện tại đã là cấp 75, tuổi tác không còn nhỏ, đối với người muội muội Thư Hàn này thì hắn ta luôn yêu chiều vô bờ bến.

Người quen biết hắn ta đều biết rằng, tên này chính là kiểu người cuồng em gái.

Lâm Mặc Ngữ đã từng uống qua không ít thuốc Mệt Mỏi, chính là do hắn ta nghiên cứu điều chế ra.

Về sau bị quân đội đưa vào làm vật tư quân nhu* , cũng không bán ra bên ngoài.

(*): Vật tư của đội hậu cần trong quân sự.

Thư Hàn kéo hắn ta đi đến phía ngoài thư viện, họ nhìn thấy Lâm Mặc Ngữ đang chăm chú đọc sách thông qua tấm kính trong suốt.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Mặc Ngữ, Thư Tu Trúc nhíu mày lại.

“Sát khí của người này quá nặng.” Thư Tu Trúc trầm giọng nói.

Gương mặt Thư Hàn lộ vẻ nghi ngờ: “Hóa ra là sát khí, có phải do hắn cày phó bản quá nhiều không?”

Thư Tu Trúc bật cười khanh khách: “Muội muội ngốc, ngươi có từng thấy qua phó bản nào mà cày nhiều đến nỗi có thể cày ra sát khí chưa.”

Quả thật chưa từng thấy.

Trong Điện phó bản, biết bao nhiêu người cày phó bản cả ngày nhưng chưa thấy ai có khí tức như vậy cả.

Ánh mắt Thư Tu Trúc hơi nặng nề: “Chắc hẳn hắn đã giết rất nhiều Ác Ma và Long Tộc, thật khó có thể tưởng tượng nổi, rõ ràng chỉ mới cấp 39 mà đã có thể giết người thành ra như thế.”

“Nếu như hắn không khống chế nổi sát khí của mình thì sẽ không có lợi đối với sự phát triển trong tương lai.”

Thư Hàn có chút lo lắng: “Ca, người có cách nào không?”
Bình Luận (0)
Comment