Chương 654: Suy nghĩ rối loạn, sát khí mãnh liệt (2)
Thư Tu Trúc có thể nhìn ra được, dường như Thư Hàn khá quan tâm đến người bạn học này.
“Khống chế sát khí, chủ yếu phải dựa vào chính bản thân mình, cho dù có ngoại lực bên ngoài hỗ trợ thì cũng không tác dụng gì lớn.”
“Chỗ ta có ít thuốc Tĩnh Tâm, có lẽ sẽ có chút tác dụng, ngươi lấy đưa cho hắn đi.”
“Nhưng đây cũng chỉ làm thuyên giảm, trị bệnh phải trị tận gốc.”
Vừa nói Thư Tu Trúc vừa lấy ra một chiếc hộp, trong hộp đựng 20 lọ thuốc được sắp xếp gọn gàng.
Thư Hàn vui mừng nói: “Đa tạ ca.”
Thư Tu Trúc xoa đầu nàng ấy: “Được rồi, vậy ca đi đây, không làm phiền thế giới hai người các ngươi.”
Thư Hàn đỏ mặt: “Ca, người nói bậy gì thế chứ, hắn là bạn của ta.”
Thư Tu Trúc cười lớn: “Đúng đúng đúng, bạn bè mà, ca biết.”
Nói xong, bóng dáng hắn ta biến mất và truyền tống về học viện Dược Sư.
Thư Hàn giậm chân, bê thuốc đi vào thư viện.
Lâm Mặc Ngữ ngẩng đầu, nhìn thấy Thư Hàn xinh đẹp tao nhã.
“Học tỷ, có việc gì sao?” Trạng thái lúc này của Lâm Mặc Ngữ so với trước đó tốt hơn một chút nhưng cũng chỉ là một chút thôi.
Mạnh An Văn nói không sai, chỉ đọc sách thôi thì hiệu quả cũng không lớn lắm.
Trong đầu Lâm Mặc Ngữ thường xuyên hiện lên khung cảnh tàn sát hàng loạt trong Vực Thẳm.
Có một sự thôi thúc hận không thể hủy diệt Vực Thẳm, diệt hết Ác Ma.
Dường như ý nghĩ giết chóc đang gặm nhấm lý trí của bản thân, ảnh hưởng đến tư duy suy nghĩ của bản thân.
Thư Hàn ngồi xuống đối diện Lâm Mặc Ngữ, đẩy hộp thuốc trong tay qua: “Đây là thuốc có thể tịnh tâm, ngươi thử xem.”
Lâm Mặc Ngữ lấy ra một lọ, trong lọ thuốc trong suốt đựng một loại thuốc có màu xanh lam nhạt.
Nhìn trông giống như màu xanh lam của nước biển vậy, thậm chí Lâm Mặc Ngữ còn mang máng nghe được tiếng sóng biển.
Gió khẽ thổi qua đầu ngón tay.
[Thuốc Tĩnh Tâm: Tâm trạng bình tĩnh, áp chế suy nghĩ hỗn độn, có thể hỗ trợ chức nghiệp giả bước vào trạng thái thiền định nhanh hơn, cũng có thể sử dụng khi bị ảnh hưởng bởi ảo ảnh, có tác dụng phá vỡ ảo ảnh.]
Là một món đồ rất tốt.
Mở một lọ thuốc uống vào.
Thuốc nhanh chóng phát huy tác dụng, một luồng cảm giác lạnh buốt lan ra toàn thân.
Giống hệt như cảm giác trước đây, Lâm Mặc Ngữ cảm thấy bản thân giống như đang hòa mình trên bãi biển, nghe được sóng biển xô bờ.
Từng tiếng từng tiếng, tiết tấu nhịp nhàng, tâm hồn cũng ngay tức khắc lập tức bình yên trở lại.
Đôi mắt Thư Hàn nhìn chằm chằm Lâm Mặc Ngữ, không chớp mắt.
Nàng ấy thấy được sự lạnh lùng trong ánh mắt của Lâm Mặc Ngữ đang dần dần biến mất, sự dịu dàng đã từng có trước đây bắt đầu xuất hiện trở lại.
Lúc này nàng ấy mới thở phào nhẹ nhõm: “Tốt quá rồi, thuốc có tác dụng.”
Mạch suy nghĩ lúc này của Lâm Ngữ Mặc cũng trở nên trong trẻo, tuy ý nghĩ chém chém giết giết đã càng lúc càng nhạt dần, mặc dù chưa hoàn toàn biến mất nhưng vẫn sẽ thường xuyên hiện lên.
Song nó đã không còn ảnh hưởng đến mạch suy nghĩ được nữa.
“Cảm ơn!” Lâm Mặc Ngữ cảm ơn một cách chân thành, thuốc này rất thần kỳ.
Thư Hàn cười tít mắt: “Không cần cảm ơn, có thể giúp ngươi là được rồi. Ca của ta nói rồi, sát khí cuối cùng vẫn phải tự dựa vào chính mình, tác dụng của ngoại lực bên ngoài không lớn, thuốc Tĩnh Tâm cũng chỉ có thể phát huy tác dụng làm thuyên giảm thôi.”
Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Ừ, ta biết rồi.”
Thư Hàn đảo mắt: “Có thể nói với ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Chắc là nói ra thì sẽ tốt hơn một chút đó.”
“Được.”
Lâm Mặc Ngữ mang sách đặt trở lại.
Đọc sách đã vô ích cũng không cần thiết đọc nữa.
Trong thư viện vô cùng yên tĩnh và cũng không phải nơi để nói chuyện.
Hai người đi dạo bên trong học viện, Lâm Mặc Ngữ kể lại những chuyện xảy ra với bản thân mình trong Thế giới Vực Thẳm.
Đôi mắt Thư Hàn dần dần mở to tròn xoe khi nghe kể…
Cái miệng nhỏ khẽ hé mở cũng chưa hề khép lại.
Vẻ mặt kinh ngạc, lộ ra một chút đáng yêu.
Lâm Mặc Ngữ chỉ kể hết sự tình chứ trong đầu cũng chẳng hề nghĩ đến từng chi tiết một của toàn bộ quá trình.
Không thể nghĩ đến, nếu không thì ý nghĩ giết chóc lại sẽ cuồn cuộn dâng trào.
Nhờ sự hỗ trợ của thuốc Tĩnh Tâm, hắn ý thức được rằng quả thật bản thân mình đã xảy ra rất nhiều vấn đề lớn.
Tương đương với việc mỗi một cửa ải khó, nếu không thể suôn sẻ vượt qua thì sau này sẽ rất rắc rối.
Cưỡng ép là vô ích, bắt buộc phải tiêu hóa và hấp thụ nó, không thể lại để cho nó có một chút ảnh hưởng nào đến mạch suy nghĩ của bản thân.
Mấu chốt là xử lý việc tiêu hóa và hấp thụ như thế nào.
Lâm Mặc Ngữ cũng không có đầu mối.
Lần này là lần đầu tiên mà Lâm Mặc Ngữ nói chuyện nhiều nhất.
Thực ra đối với vấn đề mà hắn hiện giờ phải đối mặt thì giúp đỡ cũng chẳng có ích gì.