Chương 655: Cả gan làm loạn, ra tay với cường giả cấp Thần (1)
Thế nhưng Lâm Mặc Ngữ cũng có chút cảm kích Thư Hàn.
Chí ít thuốc Tĩnh Tâm cũng không phải loại thuốc đơn giản.
Nó giống như thuốc Mệt Mỏi trước đây, đều là vật phẩm vô cùng hiếm có.
“Cái này cho ngươi.”
Lâm Mặc Ngữ lấy ra một mảnh Đại Địa Kết Tinh, một mảnh Quang Minh Kết Tinh tặng cho Thư Hàn.
Thư Hàn cũng không khách sáo mà nhận lấy, cười nói: “Ta cũng lời quá rồi.”
Lâm Mặc Ngữ khẽ cười, không nói chuyện nữa.
Hôm nay nói chuyện đã đủ nhiều rồi.
Sau khi chào tạm biệt Thư Hàn, Lâm Mặc Ngữ xoay người đi vào phòng tu luyện kỹ năng.
Hắn đã là cấp 39 rồi, có thể sở hữu 19 đội quân đoàn Vong Linh.
Phải mất rất nhiều thời gian để triệu hồi.
Trong phòng tu luyện kỹ năng, Lâm Mặc Ngữ lần lần triệu hồi Khô Lâu , tiếp đó lại thiền định phục hồi sinh lực, cứ như thế mà triệu hồi vòng đi vòng lại.
Có sự hỗ trợ của thuốc Tĩnh Tâm, Lâm Mặc Ngữ có thể thiền định bình thường, tu luyện bình thường.
Thế nhưng khi tác dụng của thuốc Tĩnh Tâm giảm bớt, Lâm Mặc Ngữ phát hiện ra bản thân lại không có cách nào thiền định được nữa.
Một khi thiền định thì sẽ có lượng lớn hồi ức đẫm máu xông vào đầu óc, khiến cho suy nghĩ của hắn không cách nào yên tĩnh được.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ còn cách tiếp tục uống thuốc Tĩnh Tâm.
Mỗi lọ thuốc Tĩnh Tâm chỉ có thể duy trì 12 tiếng.
Thư Hàn nói không sai, đây chỉ là biện pháp tạm thời chứ không phải biện pháp triệt để.
Lâm Mặc Ngữ vừa tu luyện kỹ năng vừa suy ngẫm tìm cách giải quyết nhưng dường như chẳng có biện pháp nào tốt cả.
Hai ngày sau, quân đoàn Vong Linh đã được bổ sung hoàn tất.
19 đội quân đoàn Vong Linh, 7410 con Khô Lâu.
Đây đã là trạng thái cao nhất của hắn trước vòng thứ 2.
Lâm Mặc Ngữ có chút trông đợi vòng thứ 2 sắp đến.
Thăng hoa chức nghiệp, thử thức tỉnh thiên phú mới.
Kỹ năng tiến hóa không ngừng, đến cuối cùng sẽ trở thành như thế nào đây.
Tất cả đều chưa thể biết được, khiến người ta mong đợi.
Rời khỏi phòng tu luyện, lại lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời.
Hiện tại đã là mùa đông, hoa tuyết đang bay lượn bên ngoài phòng tu luyện.
Hàng loạt những bông hoa tuyết không ngừng rơi, rơi lên mặt mang theo chút cảm giÁc Mat lạnh.
“Tuyết rơi rồi à.” Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy mặt đất đã được bao phủ bởi một lớp phấn màu bạc, trở nên rất sạch sẽ và thuần khiết.
Giống như tất cả những vết bẩn đều biến mất.
Vốn dĩ là một khung cảnh đẹp đẽ nhưng đột nhiên lại làm hắn nhớ đến Ác Ma.
“Nếu như Ác Ma đều chết hết, liệu rằng thế giới có trở nên sạch sẽ hơn không…”
Ý nghĩ này vừa trổi dậy thì sát khí cũng theo đó mà sục sôi.
Lâm Mặc Ngữ ý thức được rằng có gì đó không đúng, vội vàng lấy ra một lọ thuốc Tĩnh Tâm uống vào.
Một lúc sau, sát khí dần dần lắng xuống.
Lâm Mặc Ngữ hít một hơi thật sâu, sự việc có chút phiền phức.
Máy truyền tin reo lên.
“Qua đây.”
Là tin từ Bạch Ý Viễn gửi đến, Lâm Mặc Ngữ không chần chừ, trực tiếp truyền tống qua đó.
Một vùng đất khắp nơi đều là màu vàng giống như hoang mạc.
Đâu đâu cũng lộ rõ mùi máu tanh.
Sát khí ở nơi đây cứ cuồn cuộn không dứt, thậm chí còn ảnh hưởng đến cả thiên tượng.
Tất cả những đám mây trôi dạt ngang qua đây đều sẽ bị tách ra bởi sát khí.
Khi Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy nơi này, suýt chút nữa thì đã không khống chế được sát khí của bản thân mình, khó khăn lắm mới áp chế được.
Bạch Ý Viễn nhìn thuốc Tĩnh Tâm trong tay Lâm Mặc Ngữ: “Chắc loại thuốc này cũng do vị cô nương đó đưa cho ngươi, giống với thuốc Mệt Mỏi.”
Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Đúng vậy.”
Bạch Ý Viễn cười phá lên, không tiếp tục chủ đề này nữa, hỏi: “Biết đây là nơi nào không?”
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu.
Vừa rồi khoảng cách truyền tống rất dài, chắc hẳn đã rời khỏi đế quốc Thần Hạ.
Hắn không cách nào so sánh nơi trước mắt này với bất cứ bản đồ nào của thế giới Nhân Tộc.
Bạch Ý Viễn đưa hắn đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Không cần suy đoán nữa, vùng đất này không hề tồn tại trong bản đồ của Nhân Tộc.”
“Nó không ở Nhân Tộc, không ở Vực Thẳm, không ở Long Tộc. Nó giống với chiến trường Nguyên và chiến trường Vĩnh Hằng, là một không gian độc lập.”
“Nơi đây gọi là Huyết Tinh Chi Địa.”
Huyết Tinh Chi Địa, cái tên rất phù hợp.
Trong không khí được bao trùm mùi máu tươi.
Nếu nhìn kỹ vào mặt đất màu vàng, có thể thấy được thực chất màu sắc đó chính là máu khô lại sau khi bị phong hóa(*).
(*): Phong hóa là quá trình phá hủy đất đá và các khoáng vật trong đó, dưới tác dụng của thời tiết, chủ yếu là không khí và nước
Bạch Ý Viễn đi rất nhanh, Lâm Mặc Ngữ phải cố hết sức mới có thể theo kịp.
Cuồng phong gào thét kéo đến nghênh đón.
Từng đợt mùi máu tanh trút vào miệng.
Lâm Mặc Ngữ không biết, kiểu người tài giỏi như thế nào mới nguyện lòng sống ở nơi này.