Chương 656: Cả gan làm loạn, ra tay với cường giả cấp Thần (2)
Bạch Ý Viễn nhìn ra được thắc mắc của Lâm Mặc Ngữ, có chút khinh thường: “Có một lão quái vật khát máu sống ở đây.”
“Mẹ kiếp! Bạch Ý Viễn, đồ miệng chó không thể khạc ra được ngà voi(*) nhà người!”
(*): thành ngữ nói về kẻ xấu xa không nói được lời tử tế
Giọng nói vang vọng cất lên, trong không trung xuất hiện một thanh đao.
Thanh đao khổng lồ phóng ra ánh đao(*) từ hàng trăm mét, che rợp cả đất trời rồi giáng xuống.
(*): Ánh sáng phát ra từ con đao
Tựa như muốn hủy diệt trời đất vậy, so với Tứ Dực Man Ngưu Vương thì còn hơn hẳn một bậc.
Dưới ánh đao, mặt đất nứt ra, bầu trời rung chuyển dữ dội.
Bạch Ý Viễn giận dữ gầm lên: “Lão quái vật, dám làm đệ tử của ta bị thương, ta bẻ xương ngươi!”
Bạch Ý Viễn bay ngút lên trời, nghênh chiến với ánh đao.
Một đôi Thần Quyền và ánh đao cùng va chạm oanh một cái, phun ra những tia sáng chói lọi.
Nguồn năng lượng khủng khiếp nổ ra trong không trung và lan tỏa khắp mọi hướng.
Áo Giáp Hài Cốt phát sáng rực rỡ rồi vỡ vụn chỉ sau hai giây kiên trì.
Đoàn quân Vong Linh lần lượt bị thương.
Lâm Mặc Ngữ hoảng sợ, chỉ là dư âm của sóng xung kích mà đã có thể so sánh được với phân thân của Tứ Dực Man Ngưu Vương.
Đây chính là thực lực của cường giả cấp Thần ư?
Lâm Mặc Ngữ hiểu được rằng, bản thân hoàn toàn không biết rõ cường giả cấp Thần mạnh đến mức nào.
Sự mạnh mẽ của Bạch Ý Viễn, hoàn toàn không phải là thứ mà Tứ Dực Man Ngưu Vương có đủ khả năng để đặt ngang hàng.
Ước chừng nếu như Bạch Ý Viễn giết Tứ Dực Man Ngưu Vương thì chắc cũng sẽ không mất nhiều sức lực.
Chẳng trách trước đây lúc Bạch Ý Viễn nói đến Tứ Dực Man Ngưu Vương lại đầy vẻ coi thường.
Quả thật chênh lệch rất lớn.
Ánh đao lại phát ra một lần nữa, điệu bộ đó giống như muốn chém chết Bạch Ý Viễn.
Chắc phải là mối hận thù sâu sắc đến như nào đó thì mới vừa gặp mặt không kịp nói lời nào đã đánh nhau đến một sống một chết như này.
Bạch Ý Viễn tức giận hét lên: “Ngươi điên mẹ nó rồi!”
Trong tay xuất hiện một cặp găng tay đánh bốc, Bạch Ý Viễn đã lấy ra vũ khí.
Hai bên đánh nhau trên không trung.
Sóng xung kích cực lớn không ngừng tập kích, Lâm Mặc Ngữ cũng bị ảnh hưởng.
Áo Giáp Hài Cốt liên tục bị dư âm đụng vỡ, Lâm Mặc Ngữ không còn cách nào khác, chỉ có thể liên tục duy trì việc làm mới áo giáp Hài Cốt của mình.
Đoàn quân Vong Linh xuất hiện với số lượng dày đặc, nếu bọn nó tiếp tục ở lại trong không gian triệu hồi thì chắc sẽ không chống cự được bao lâu.
Chỉ khi đến thế giới bên ngoài để Vu Yêu Tướng Quân chữa trị thì mới có thể tiếp tục chống cự.
Bạch Ý Viễn thấy Lâm Mặc Ngữ không sao, trong lòng càng quyết tâm đánh trả lại điên cuồng hơn.
Đôi Thần Quyền liên tục đập lên thanh đao khổng lồ.
Quyền thuật giống như ảo ảnh vậy, mỗi một giây đều có thể đập ít nhất hàng trăm cú đấm.
Lâm Mặc Ngữ nhìn đến mức hoa cả mắt, loại trình độ tấn công này, e rằng chẳng mấy chốc nữa hắn sẽ bị đánh một phát thành bã.
Hơn nữa Bạch Ý Viễn vẫn chưa dùng đến kỹ năng, hoàn toàn đều là những tấn công thông thường nhất.
Sóng xung kích đã biến thành dạng có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, tản ra thành từng vòng tròn.
Mặt đất gầm vang, không gian rung chuyển.
Chiến Đao bị Bạch Ý Viễn đánh đến nỗi liên tục lùi về sau, cuối cùng rút lui bay đi.
Bóng dáng của Bạch Ý Viễn xông đến, trong chớp mắt đã xuyên qua hàng nghìn mét, nắm lấy Chiến Đao.
Chiến Đao càng phát ra ánh sáng rực rỡ, ánh đao nghìn mét như xé nát cả trời đất.
Chính xác là long trời lở đất.
Trong ánh đao mang theo luồng sát khí nồng nặc, cuốn sạch đất trời.
Cả không gian đều thay đổi, mùi máu tanh dâng lên ngút trời.
Giết!
Vốn dĩ sát khí mà Lâm Mặc Ngữ đang gắng gượng để giữ ổn định thì trong phút chốc đã bị khơi dậy, sát khí như đang sùng sục dâng trào khắp cơ thể.
Trong ánh mắt ngập tràn sự giết chóc.
Luồng sát khí có thể thấy được bằng mắt thường trỗi dậy một cách dữ dội.
Thời khắc này, Lâm Mặc Ngữ đã mất đi sự bình tĩnh cuối cùng.
Bạch Ý Viễn gào lên phẫn nộ: “Cái tên điên nhà ngươi, sớm biết vậy thì ta đã không đến tìm ngươi làm gì rồi, khốn kiếp!”
Đương nhiên ông nhìn ra được, trạng thái của lúc này Lâm Mặc Ngữ vô cùng bất ổn.
Trên mu bàn tay của Lâm Mặc Ngữ nhấp nháy tia sáng.
Phát động kỹ năng [Cường Binh].
Ngón tay phải chỉ ra, kỹ năng: Lời Nguyền Sát Thương!
Tay trái bập bùng ánh lửa, kỹ năng: Ngọn Lửa Linh Hồn!
Bất kể người đến có phải cường giả cấp Thần hay không.
Trong mắt Lâm Mặc Ngữ lúc này, tất cả đều là kẻ địch.
Nếu đã là kẻ địch, vậy thì giết!
Lời Nguyền và Ngọn Lửa Linh Hồn bùng phát cùng lúc, kỹ năng Khô Lâu Pháp Sư được tung ra dồn dập một cách áp đảo.
Cho dù uy lực có mạnh hay không thì ngay cả Bạch Ý Viễn cũng phải giật bắn người với khí thế hoành tráng này.