Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 657 - Chương 657: Cả Gan Làm Loạn, Ra Tay Với Cường Giả Cấp Thần (3)

Chương 657: Cả gan làm loạn, ra tay với cường giả cấp Thần (3)
Tên tép riu chỉ mới cấp 39 như Lâm Mặc Ngữ, căn bản sẽ không được đối phương coi trọng.

“Lời Nguyền!” Tên đó cười lạnh lùng, sát khí trên người cao ngút trời, tác dụng của Lời Nguyền bị suy yếu ngay lập tức rất nhiều.

Một tí ánh lửa rơi xuống đỉnh đầu, cả người hắn toàn thân run rẩy, phát ra tiếng rên rỉ.

Sát khí ngút trời đó bỗng chốc suy yếu đi không ít.

Đau! Thật sự rất đau!

Cơn đau đến từ mặt linh hồn, khiến hắn vô cùng khó chịu.

Tiếp sau đó lại là một quầng sáng màu xanh lục nổ ra bên cạnh hắn.

Kỹ năng: Kịch Độc Tinh Hoàn.

Trên thân thể của hắn lập tức bị nhuộm lên một lớp màu xanh lục.

“Vậy mà còn biết giải độc?” Tên đó càng tò mò đối với Lâm Mặc Ngữ.

Ánh mắt ông ta nhìn về hướng Lâm Mặc Ngữ, tùy ý giơ đại đao lên, đòn tấn công pháp thuật của Khô Lâu Pháp Sư bị diệt sạch trong chớp mắt.

Đòn tấn công của loại cấp độ này chẳng có tác dụng gì đối với ông ta cả.

Lúc này Bạch Ý Viễn mới đáp xuống bên cạnh Lâm Mặc Ngữ, một tay vỗ lên vai Lâm Mặc Ngữ: “Tỉnh!”

Một tiếng thét giận dữ làm xua tan đi một chút ý nghĩ giết chóc trong mắt Lâm Mặc Ngữ.

Ý thức bắt đầu quay trở lại, hắn nhanh chóng lấy thuốc Tĩnh Tâm ra uống vào.

Dưới tác dụng của thuốc Tĩnh Tâm, ánh mắt Lâm Mặc Ngữ dần dần lấy lại sự tỉnh táo.

Ký ức trước đó vô cùng rõ ràng, Lâm Mặc Ngữ cũng không thể ngờ được bản thân hắn vậy mà dám ra tay với một cường giả cấp Thần.

Bị sát khí khống chế hành vi, loại cảm giác này cực kỳ khó chịu.

“Lão sư.”

Bạch Ý Viễn không nói gì, vỗ vai hắn: “Thu lại hết đi.”

Lâm Mặc Ngữ dạ một tiếng rồi thu quân đoàn Vong Linh lại.

Bạch Ý Viễn ngẩng đầu hô: “Lão quái vật, đánh cũng đánh rồi, xuống đây đi.”

Gương mặt tên đó trầm ngâm, bay xuống với vẻ thư thái.

Sát thương của Kịch Độc Tinh Hoàn mỗi giây sẽ tương đương với mấy trăm nghìn đòn tấn công sức mạnh.

Lúc ông ta hạ xuống, người ông ta nổ ra một quầng sáng.

Lời Nguyền và Kịch Độc Tinh Hoàn bị xua tan cùng lúc.

Sau khi đáp xuống đất, hắn ta nhìn Lâm Mặc Ngữ chằm chằm, ánh mắt sau thẩm: “Đây là học trò của ngươi à?”

Bạch Ý Viễn lộ ra vẻ tự hào: “Đệ tử của lão tử đấy, sao nào? Cũng không tệ đó chứ?”



Ông ta trầm giọng nói: “Khá đấy, một tên tép riu chỉ mới cấp 39 mà dám ra tay với cả cường giả cấp Thần, e là không biết chữ chết viết như thế nào.”

“Nói nhảm nhí cái gì vậy? Đâu phải ngươi nhìn không ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.” Bạch Ý Viễn hậm hực.

Hai người không ai nhường ai, không giữ chút thể diện nào cho đối phương.

Bạch Ý Viễn nói với Lâm Mặc Ngữ: “Tên này gọi là Nghiêm Cuồng Sinh, chức nghiệp là Thần chiến sĩ, cấp 95.”

Lâm Mặc Ngữ rất cung kính và nể phục, hắn đã từng thấy tên của Nghiêm Cuồng Sinh trong sách, trong đó ghi chép lại tỉ mỉ những trận chiến lớn nhỏ mà Nghiêm Cuồng Sinh đã trải qua.

Ông ta là một nhân vật ngang cấp với Bạch Ý Viễn, đã từng bảo vệ cả một thời đại cho Nhân Tộc.

Trận đại chiến kinh điển nhất của Nghiêm Cuồng Sinh là một mình ông ta đối đầu với ba tên Ma Vương Vực Thẳm.

Giết được một tên, còn hai tên đã chạy thoát.

Mà bản thân ông ta lại hoàn toàn không có chút tổn hại gì.

Sau này không biết vì lý do gì mà Nghiêm Cuồng Sinh không xuất đầu lộ diện nữa, hóa ra là ở ẩn tại nơi đây.

“Lâm Mặc Ngữ ra mắt Nghiêm tiền bối.”

Lâm Mặc Ngữ luôn tỏ thái độ cung kính đối với tiền bối Nhân Tộc.

Những nhân vật này đều đáng kính trọng.

Nghiêm Cuồng Sinh lạnh nhạt hắng giọng: “Ngươi đưa hắn đến đây làm gì?”

Bạch Ý Viễn nói: “Ngươi nhìn không ra à? Thằng nhóc này giết quá nhiều ác ma, bây giờ bị sát khí gặm nhấm, đến tìm ngươi giúp.”

Sắc mặt Nghiêm Cuồng Sinh thay đổi: “Ngươi nhìn trúng báu vật nào của ta rồi? Ta thấy ngươi không chỉ là cái đồ miệng chó không thể khạc ra được ngà voi mà còn nằm mơ giữa ban ngày nữa.”

Bạch Ý Viễn nói: “Này, chỉ là có một món đồ thôi mà, người giữ lại cũng chẳng ích gì.”

“Hơn nữa, hậu bối Nhân Tộc gặp khó khăn, chẳng phải người làm tiền bối như ngươi nên ra tay trợ giúp hay sao?”

Nghiêm Cuồng Sinh cười khẩy: “Nếu là đệ tử của người khác thì còn có thể bàn bạc, đệ tử của ngươi, miễn bàn.”

Bạch Ý Viễn nói: “Ngươi như thế này cũng quá đáng lắm rồi, đệ tử của ai thì có quan trọng không? Dù sao Tiểu Ngữ cũng là thiên tài giỏi nhất trong đám hậu bối đồng trang lứa, chẳng lẽ ngươi không muốn biết, sát khí trên người hắn làm sao mà có được ư?”

“Liên quan quái gì đến ông đây chứ!” Nghiêm Cuồng Sinh lạnh lùng hừ một tiếng.

Nói thật lòng, ông ta cũng có hơi tò mò.

Sao cấp 39 lại có sát khí lớn như vậy.

Sát khí đã hoàn toàn vượt qua cấp độ của Lâm Mặc Ngữ.

Bạch Ý Viễn không quan tâm ông ta nói gì, chỉ lo tự biên tự diễn mà nói rất lâu.
Bình Luận (0)
Comment