Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 660 - Chương 660: Là Đàn Ông Thì Phải Chịu Khổ Một Chút (1)

Chương 660: Là đàn ông thì phải chịu khổ một chút (1)
Trong phòng Nghiêm Cuồng Sinh thấy được một màn này, trên mặt lộ ra một chút khiếp sợ: “Không nghĩ tới hắn thật sự làm được.”

Ông ta đẩy cửa đi ra, đây là lần đầu tiên đi ra trong mười ngày.

Lâm Mặc Ngữ lập tức đứng dậy hành lễ với ông ta: “Sư phụ.”

Nghiêm Cuồng Sinh xua xua tay: “Đừng bày đặt khách sáo, bây giờ có phải ngươi đã có thêm một cái kỹ năng hay không?”

Lâm Mặc Ngữ ừ một tiếng: “Sát Lục Lĩnh Vực, tuy nhiên, ta vẫn chưa sử dụng được.”

Nghiêm Cuồng Sinh nói: “Đương nhiên không thể dùng, với cấp bậc của ngươi, muốn sử dụng kỹ năng này cũng không khác gì tìm chết.”

“Việc ngươi cần làm bây giờ chính là rót sát khí toàn thân vào trong Thần Thạch Lĩnh Vực.”

“Khi nào đổ đầy nó thì ngươi có thể sử dụng được kỹ năng này.”

Trong tiểu viện Bạch Thần, Bạch Ý Viễn không yên lòng ngồi uống trà.

Không hiểu sao, nước trà thượng hạng nhưng lại như không có mùi vị gì.

“Lão Mạnh, ngươi nghĩ Tiểu Ngữ có thể thành công không?”

Ông cũng không gọi Lâm tiểu tử, bắt đầu đổi thành Tiểu Ngữ.

Mạnh An Văn khẽ cười nói: “Ngươi đó, quan tâm quá thì loạn. Đường đường là Bạch Thần, sao lại lo lắng cho chuyện này chứ?”

Bạch Ý Viễn thở dài: “Sát khí của Tiểu Ngữ quá lớn, nếu như hiện tại hắn đã chuyển chức lần ba, thậm chí vượt cấp 60, quả thực ta cũng không cần lo lắng.”

“Ta tin tưởng lúc đó hắn hoàn toàn có năng lực khống chế sát khí.”

“Nhưng hiện tại…”

Mạnh An Văn nói: “Không phải Lão Cuồng đã ra tay rồi sao, có hắn ở đó, ngươi còn phải lo lắng cái gì nữa.”

Bạch Ý Viễn hừ nhẹ một tiếng: “Tự dưng lời cho hắn ta một tên đệ tử.”

Mạnh An Văn khẽ cười: “Ngươi vẫn nên chuẩn bị cho lần chuyển chức lần hai của Tiểu Ngữ đi, qua một thời gian nữa chờ hắn trở về thì phải thăng cấp rồi.”

Bạch Ý Viễn nói: “Đã sớm chuẩn bị xong rồi, mọi sự đã đâu vào đấy, chỉ chờ hắn trở lại.”

“Chuyển chức lần hai cực kỳ quan trọng, tuyệt đối không thể phạm sai lầm.”

Bạch Ý Viễn vung tay lên: “Yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm.”



Trong Huyết Tinh Chi Địa, sau khi Lâm Mặc Ngữ dẫn dắt luồng sát khí thứ nhất thành công.

Hắn lại ngồi thêm mười ngày nữa, không nhúc nhích dù chỉ nửa bước.

Bên trong Không Gian Lưu Trữ có rất nhiều đồ ăn Ninh Y Y lưu lại, đủ cho hắn ăn hơn nửa năm.

Có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai.

Lâm Mặc Ngữ dần dần nắm giữ bí quyết khống chế sát khí, rót từng tia sát khí vào Lĩnh Vực Thần Thạch.

Mỗi một luồng sát khí đều đánh vào dấu ấn tinh thần của Lâm Mặc Ngữ.

Tốc độ dẫn dắt càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nhiều sát khí tiến vào Lĩnh Vực Thần Thạch.

Dường như hắn không bao giờ có thể lấp đầy Lĩnh Vực Thần Thạch, cho nó bao nhiêu thì nó ăn bấy nhiêu.

Chờ Lâm Mặc Ngữ đưa hết tất cả sát khí vào, ngay cả một phần mười cũng không đủ.

“Rốt cục cũng đưa hết sát khí vào.”

Suy nghĩ của Lâm Mặc Ngữ lần nữa trở nên rõ ràng.

Thậm chí còn hơn trước kia.

Sau trải nghiệm lần này, ý chí của Lâm Mặc Ngữ càng thêm kiên cố hơn so với lúc trước.

Trong lòng nảy ra một ý nghĩ, sát khí trong Lĩnh Vực Thần Thạch cuồn cuộn phóng lên cao.

Lâm Mặc Ngữ đứng trong luồng sát khí, ánh mắt trong veo tỉnh táo.

Những sát khí này đã hoàn toàn thuộc về hắn, sẽ không làm ảnh hưởng tới hắn nữa.

Ngược lại, dưới áp chế của sát khí khổng lồ, những địch nhân ý chí yếu kém kia sẽ bị ảnh hưởng.

Sức mạnh yếu đi, tốc độ chậm lại, ý chí yếu ớt, giống như bị nguyền rủa trên cơ thể.

Thu lại sát khí, cho nó quay về Lĩnh Vực Thần Thạch.

Lâm Mặc Ngữ thở ra một hơi thật dài.

Hơn 20 ngày, hắn chưa bao giờ thoải mái như thế.

Ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, Nghiêm Cuồng Sinh đã trở lại.

“Sư phụ, ngài đã trở lại.” Lâm Mặc Ngữ cung kính nói.

Khẽ động mũi, ngửi được một cỗ mùi máu tươi nồng đậm.

Mùi máu tươi nồng nặc này, trước đây hắn chưa từng thấy.

Cho dù lúc hắn tàn sát thành phố thì cũng chưa từng ngửi qua.

Mùi máu tươi đến từ vật trong tay Nghiêm Cuồng Sinh.

Một miếng thịt thú.

Chỉ là một khối thịt thú lớn hơn bàn tay một chút, làm sao có thể có mùi máu tươi nồng nặc như vậy.

Nghiêm Cuồng Sinh nhìn Lâm Mặc Ngữ một cái, trong mắt hiện lên tia sáng, sau đó giơ tay ném thịt thú tới: “Ăn đi.”

Sau đó hắn ta lại nói một câu: “Ăn sống, lập tức.”

Không do dự, Lâm Mặc Ngữ trực tiếp gặm.

Ngửi miếng thịt thú lớn có mùi máu tươi nồng nặc, vậy mà khi ăn vào lại không có một chút mùi tanh nào.

Ngược lại còn hơi ngọt, vừa cho vào miệng đã tan.

Vị còn ngon hơn thịt của Đại Địa Xúc Long Thần.

Lâm Mặc Ngữ không thể hiểu nổi, rốt cuộc mùi máu tươi lớn như vậy tới từ đâu.

Thấy Lâm Mặc Ngữ không do dự ăn thịt thú, Nghiêm Cuồng Sinh lộ ra vẻ hài lòng: “Ngươi cũng không thèm hỏi xem, đây là thịt gì à?”

Lâm Mặc Ngữ khẽ lắc đầu, “Lão sư cho, không cần hỏi.”

Nghiêm Cuồng Sinh cười ha hả: “Bạch Ý Viễn đã nói với ngươi, nơi này của ta gọi là Huyết Tinh Chi Địa.”
Bình Luận (0)
Comment