Chương 659: Hai sư phụ, cũng không phải là không được (2)
Trong sân trồng có hoa cỏ.
Không phải hoa cỏ bình thường, những hoa cỏ này đều ở trạng thái dị thường với màu đỏ như máu.
Hương hoa bay ra cũng chứa mùi máu tươi, đồng thời cũng lộ ra từng đợt sinh cơ.
Lâm Mặc Ngữ không nghĩ tới, bên trong Huyết Tinh Chi Địa hoang vu chỉ có đất trống kéo dài trăm dặm không có sự sống này.
Không nghĩ tới việc, vậy mà còn có thể trồng hoa cỏ ở bên trong.
Nghiêm Cuồng Sinh nói: “Trong khoảng thời gian này ngươi sẽ ở đây.”
Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Nghiêm… sư phụ, vậy phải làm gì với sát khí của ta bây giờ?”
Nghiêm Cuồng Sinh ném cho hắn một khối đá quý hình thoi màu đen.
Đồng thời ông ta còn vỗ Lâm Mặc Ngữ một cái.
Sau cú đánh bất ngờ, sát khí đang không ngừng sôi trào của Lâm Mặc Ngữ lập tức im ắng trong nháy mắt.
Hiệu quả còn tốt hơn so với ăn thuốc Tĩnh Tâm.
Lâm Mặc Ngữ nắm lấy đá quý hình thoi. Trong lòng hắn thầm suy đoán đây chính là đồ vật mà Bạch Ý Viễn tới đòi.
Thuật Dò Thám hiện lên:
[Thần Thạch Lĩnh Vực: Có thể dùng để hình thành lĩnh vực.]
Lĩnh vực?
Lâm Mặc Ngữ chưa từng nghe nói qua.
Nghiêm Cuồng Sinh biết nghi vấn của Lâm Mặc Ngữ: “Chưa từng nghe nói qua đúng không?”
Lâm Mặc Ngữ gật đầu, quả thật chưa từng nghe nói qua.
“Tri thức về lĩnh vực sẽ không được ghi lại trong quyển sách đó.”
“Tạm thời ngươi cũng không cần biết, hiện tại việc ngươi cần làm là khống chế sát khí của bản thân.”
“Rót sát khí đã khống chế được vào trong Thần Thạch Lĩnh Vực.”
“Về phần khống chế sát khí như thế nào, tự mình nghĩ, ta không có thời gian trả lời ngươi.”
Nghiêm Cuồng Sinh nói câu cuối rồi đi vào phòng.
Cửa phòng rầm một tiếng đóng lại, vốn không có ý định để Lâm Mặc Ngữ đi vào.
Lâm Mặc Ngữ than nhẹ một tiếng, nắm Thần Thạch Lĩnh Vực, thử rót sát khí của mình vào.
Nhưng vốn dĩ sát khí không bị hắn khống chế, mặc cho hắn sai khiến thế nào cũng vô dụng.
“Sát khí trên người sư phụ nặng như vậy nhưng vẫn có thể tự do khống chế.”
“Nhất định là có biện pháp, chắc do ta còn chưa lĩnh ngộ được thôi…”
“Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể khống chế sát khí đây.”
Lâm Mặc Ngữ suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra nguyên nhân.
Bỗng nhiên hắn thấy được sát khí nồng đậm bên ngoài sân.
Sát khí nơi này đã hoàn toàn hiện hình, vây quanh sân giống như sương mù, mãi vẫn không tan.
Khỏi cần nói, những sát khí này đều là của Nghiêm Cuồng Sinh, Lâm Mặc Ngữ cảm nhận được khí tức thuộc về Nghiêm Cuồng Sinh từ trong sát khí.
Nghiêm Cuồng Sinh có thể phóng sát khí ra, đặt ở bên ngoài, cũng có thể thu hồi tùy ý.
Bất kể là thực lực của ông ta cao thấp thế nào so với Bạch Ý Viễn thì ít nhất tại phương diện thao túng sát khí này, ông ta hơn xa Bạch Ý Viễn.
“Trong sát khí có dấu vết của sư phụ.”
“Đây là dấu ấn thuộc về linh hồn…”
Lâm Mặc Ngữ có thể cảm nhận được rõ ràng dấu ấn riêng biệt của Nghiêm Cuồng Sinh trong sát khí.
Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, Lâm Mặc Ngữ tựa như hiểu được gì đó.
Hắn bắt đầu dùng tinh thần lực thao túng sát khí.
Nỗ lực hết lần này đến lần khác,nhưng trước sau đều kết thúc trong thất bại.
Lâm Mặc Ngữ cũng không nổi giận, lại càng sẽ không bỏ cuộc.
Người khác có thể làm được, hắn tin mình cũng có thể làm được.
Lâm Mặc Ngữ không ngừng cố gắng, không biết mệt mỏi.
Đây không phải kỹ năng, không phải một kỹ năng vừa nắm giữ là có thể sử dụng.
Học tập tương đối khó khăn.
Thời gian từng ngày trôi qua.
Liên tiếp mười ngày, Lâm Mặc Ngữ cứ ngồi ở nơi đó như vậy, không nhúc nhích.
Nghiêm Cuồng Sinh nhìn thấy, âm thầm gật đầu.
Ý chí lực của Lâm Mặc Ngữ cực kỳ mạnh mẽ, hắn đã khẳng định được điều đó.
Lúc trước muốn hắn làm đệ tử của mình chỉ vì muốn đối nghịch với Bạch Ý Viễn.
Hiện tại đã có chút tán thưởng năng lực của Lâm Mặc Ngữ.
Trong mười ngày, sát khí trên người Lâm Mặc Ngữ vẫn chưa bị khống chế, mấy lần muốn bạo động.
Đều bị Nghiêm Cuồng Sinh tiện tay vỗ một cái, trừ khử trong vô hình.
Rốt cục, mười ngày sau, Lâm Mặc Ngữ phát hiện mình khống chế được một luồng sát khí.
Cuối cùng cũng dẫn được sát khí vào Thần Thạch Lĩnh Vực.
“Ting” một tiếng, trong phút chốc Thần Thạch Lĩnh Vực bay ra từ trong lòng bàn tay, chuyển động cuộn tròn trước mặt Lâm Mặc Ngữ liên tục không ngừng.
Sau đó hóa thành một đạo ánh sáng, tiến vào trán Lâm Mặc Ngữ rồi biến mất không nhìn thấy được nữa.
Lâm Mặc Ngữ phát hiện trong thế giới tinh thần của mình có thêm một vật, chính là khối Thần Thạch Lĩnh Vực kia.
Thần Thạch Lĩnh Vực vào cơ thể, thuộc tính cũng có sự thay đổi theo đó.
Trong kỹ năng có thêm một kỹ năng Sát Lục Lĩnh Vực.
Chẳng qua phía sau còn có ghi chú không thể dùng.