Chương 666: Họ có hơi xui xẻo, số con rệp (1)
Lâm Mặc Ngữ không biết rõ mấy vị Các lão khác, chỉ với vẻn vẹn thực lực của Ngụy Thần, sẽ đối phó Thị Huyết Mãng Xà như thế nào.
Theo lời Nghiêm Cuồng Sinh, những Ngụy Thần này không chịu nổi một kích.
Chắc chắn có thứ gì đó Lâm Mặc Ngữ không biết rõ.
Một cự hình mãng xà dài hơn hai trăm mét xuất hiện trong tầm mắt.
Trong mắt nó tỏa ra ánh sáng đỏ, đỉnh đầu có một đôi sừng nhọn, toàn thân dày đặc lân phiến.
Dưới bụng mọc ra móng vuốt, nhìn qua vô cùng sắc bén.
Theo sự xuất hiện của nó, trong hư không tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc.
Mùi vị kia… mỗi ngày Lâm Mặc Ngữ đều ngửi, chính là hương vị của Huyết Tinh Chi Địa phát ra.
Lâm Mặc Ngữ hiểu được, chắc hẳn phải có rất nhiều Thị Huyết Mãng Xà chết trong Huyết Tinh Chi Địa thì mới có thể tạo thành mùi vị quanh năm không tiêu tan.
Ngay khi Thị Huyết Mãng Xà xuất hiện, Nghiêm Cuồng Sinh đã nhanh chóng mang theo Lâm Mặc Ngữ lùi lại phía sau.
“Lần này chúng ta chỉ xem kịch, để bọn họ đi đối phó.”
Nghiêm Cuồng Sinh không có ý định ra tay.
Ở trong mắt Lâm Mặc Ngữ, Thuyền Chiến chỗ Đông Phương Dao đã vọt tới phía Thị Huyết Mãng Xà. Trên Thuyền Chiến xuất hiện một lá chắn hình tròn, bảo vệ chiếc Thuyền Chiến này lại.
Lâm Mặc Ngữ nhìn ra được, lá chắn hình tròn này là kết hợp của trận pháp Nhân tộc và kết giới Vực Thẳm.
Nhưng dường như năng lượng trên thuyền phát ra lại có chút quan hệ cùng Long tộc.
Không hổ là đứng đầu Tam tộc.
Một tia sáng tinh tế phát ra từ trên Thuyền Chiến, đánh vào trên người Thị Huyết Mãng Xà như một tia chớp.
Thân thể khổng lồ của Thị Huyết Mãng Xà lập tức run lên, phát ra âm thanh khàn khàn trầm thấp hơn.
Tuy dòng năng lượng này nhỏ nhưng uy lực rất lớn. Vốn dĩ lớp vảy của con Thị Huyết Mãng Xà dày như áo giáp, dưới đòn tấn công này cũng ầm vang sụp đổ.
Máu tươi văng ra khắp nơi, máu của Thị Huyết Mãng Xà có chút ố vàng rơi xuống, làm mùi máu tươi càng thêm nồng nặc.
Khi Lâm Mặc Ngữ ngửi thấy mùi máu này thì lập tức có cảm giác muốn xông tới để uống.
Trên Thuyền Chiến, một vị Các lão ra tay, ông ta lách mình bay ra, tay cầm một cái bình thủy tinh lớn, thu thập hết lượng máu tươi rơi xuống.
Cuối cùng Lâm Mặc Ngữ cũng hiểu rõ ý nghĩa của cái tên Thị Huyết Mãng Xà.
Không phải con mãng xà này khát máu mà máu của nó làm cho người khác không thể cưỡng lại được.
Nghiêm Cuồng Sinh khinh thường đầy mặt: “Tuy thịt Thị Huyết Mãng Xà rất tốt nhưng máu của nó không có giá trị lớn.”
Lâm Mặc Ngữ nghĩ ngợi rồi nói: “Kiến dù nhỏ thì cũng là thịt.”
Nghiêm Cuồng Sinh cười lớn: “Đúng vậy, thịt muỗi cũng là thịt.”
Bị tấn công, Thị Huyết Mãng Xà nổi giận, quét đuôi tới với tốc độ kinh người.
Lâm Mặc Ngữ không thể nào nhìn rõ đường đi của đòn tấn công này.
Chỉ thấy hoa mắt, đuôi mãng xà đã đánh vào Thuyền Chiến.
Lá chắn của Thuyền Chiến vặn vẹo, gần như sắp vỡ nát.
Một vị Các lão đưa tay lên Thuyền Chiến, Thuyền Chiến phát sáng, lá chắn cũng ổn định lại.
Thuyền Chiến tiếp tục tấn công, lần này không phải tia nhỏ nữa mà là một thanh đao lớn dài trăm mét, chém xuống Thị Huyết Mãng Xà. Đỉnh đầu Thị Huyết Mãng Xà lóe lên sừng nhọn, phóng ra ngàn vạn tia sét, va chạm dữ dội với thanh đao lớn.
Sức mạnh của hai bên gần như ngang nhau, cùng lúc tan biến vào hư không. Lúc này Thị Huyết Mãng Xà đập đuôi hàng trăm lần liên tục, tiếng động vang dội không ngừng.
Lá chắn Thuyền Chiến rung lên thành từng đợt sóng gợn, năng lượng khủng khiếp khuấy động trong không trung. Các vị Các lão rời khỏi Thuyền Chiến, tấn công về phía Thị Huyết Mãng Xà.
Bấy giờ Lâm Mặc Ngữ mới nhận ra, họ được hợp thành một đội.
Trong đội có kỵ sĩ, chiến sĩ, pháp sư, còn có cả cung thủ.
Không chỉ vậy, còn có hai vị ở lại Thuyền Chiến, rõ ràng là trị liệu và phụ trợ.
Sau khi những người này rời thuyền thì tạo thành đội hình chiến đấu ác liệt với Thị Huyết Mãng Xà.
Bọn họ xem nó như BOSS cần tiêu diệt.
Lâm Mặc Ngữ nhìn họ với ánh mắt đầy kinh ngạc, chiến đấu của những chức nghiệp giả đỉnh cấp đúng là hiếm thấy.
Nghiêm Cuồng Sinh vẫn khinh thường: “Chỉ nhìn thôi, đừng coi là thật. Cấp Thần chân chính thì không đánh như vậy.”
Lâm Mặc Ngữ ngạc nhiên: “Không đánh như vậy? Vậy đánh thế nào? Không phải những chức nghiệp giả khác đều tổ đội sao? Rốt cuộc cường giả cấp Thần vẫn là chức nghiệp giả mà.”
Nghiêm Cuồng Sinh nói: “Ngươi đã thấy cường giả cấp Thần tổ đội chưa?”
Tất nhiên là chưa, Lâm Mặc Ngữ chưa từng thấy cường giả cấp Thần ra tay.
Nghiêm Cuồng Sinh nói tiếp: “Cường giả cấp Thần là cường giả cấp Thần vì họ không cần bất kỳ ai hỗ trợ, không cần tổ đội, vẫn có thể bộc phát toàn bộ sức mạnh.”
“Muốn đánh thì đánh, muốn đi thì đi, không bị đội ngũ liên lụy.”
“Dĩ nhiên, ngươi chưa đến cấp bậc đó nên không hiểu. Đến lúc đó, Bạch Ý Viễn sẽ dạy ngươi, không cần ta nói nhiều.”