Chương 665: Một đám Ngụy Thần mà thôi, công chúa Đông Phương Dao (2)
Ít nhất muốn diệt hắn thì dễ như chơi vậy.
Khi Nghiêm Cuồng Sinh nhìn bọn họ, Các lão cũng nhìn Nghiêm Cuồng Sinh.
Mỗi người đều mỉm cười, thanh âm xuyên thấu qua hư không truyền tới: “Chúng ta bái kiến Cuồng Thần đại nhân.”
Mặc dù bọn họ là Các lão nhưng khi gặp cường giả cấp Thần chân chính như Nghiêm Cuồng Thần thì vẫn còn kém rất nhiều.
Nghiêm Cuồng Sinh rất tùy ý đáp một tiếng, mặc kệ bọn họ đấu pháp: “Các ngươi cứ đánh, ta mang theo đệ tử ở một bên xem chiến.”
Nói là xem cuộc chiến, thật ra chính là xem kịch.
Nghe được Lâm Mặc Ngữ là đệ tử Nghiêm Cuồng Sinh, nhất thời Các lão nhìn Lâm Mặc Ngữ với con mắt khác.
Những người này nhìn như quyền cao chức trọng, có điều gặp Nghiêm Cuồng Sinh cũng không thể không đối xử cung kính.
Nói cho cùng, nắm đấm người nào lớn hơn thì người đó đúng.
Đầu thuyền xuất hiện một đạo thân ảnh thon thả, một cô gái trẻ tuổi dung mạo tuyệt mỹ, dáng người thướt tha đi tới đầu thuyền, nhìn về phía Nghiêm Cuồng Sinh và Lâm Mặc Ngữ.
Trong ánh mắt cô gái tràn ngập tò mò.
Nghiêm Cuồng Sinh lạnh lùng nói: “Các ngươi vì nàng ta mà đi săn thịt Thị Huyết Mãng Xà?”
Một vị Các lão hồi đáp: “Cuồng Thần đại nhân, vị này là Dao công chúa.”
Cuồng Thần lắc đầu: “Chưa từng nghe qua, là con gái của tiểu tử Đông Phương Dịch à?”
Các lão đáp: “Dao công chúa là tiểu nữ nhi của quốc chủ, năm nay vừa tròn 19 tuổi.”
Nghiêm Cuồng Sinh khoát tay: “Đông Phương Dịch, tên tiểu tử này không có tài năng gì khác, chỉ giỏi sinh.”
Đông Phương Dịch là quốc chủ của đế quốc Thần Hạ, tuy rằng bình thường không quá quản sự, đa phần mọi chuyện đều do mười hai vị nghị viên quyết định.
Thân phận của ông ta phi phàm, nếu mở miệng, đế quốc vẫn phải lấy ý chỉ của ông ta làm đầu.
Nhưng trong miệng Nghiêm Cuồng Sinh lại chỉ là tên tiểu tử này, tên tiểu tử kia.
Tùy ý nói cười trêu chọc, lập tức có thể thấy chênh lệch thân phận địa vị.
Đông Phương Dao ưu nhã hành lễ với Nghiêm Cuồng Sinh: “Dao Dao bái kiến Cuồng Thần đại nhân, thường xuyên nghe phụ thân nhắc tới đại danh của ngài.”
Nghiêm Cuồng Sinh cười ha hả: “Ta có cái gì tốt mà nói, nói năm đó ta giáo huấn ông ta, đánh cho ông ta khóc cha gọi mẹ như thế nào à?”
Trên mặt Đông Phương Dao lộ ra vẻ xấu hổ.
Nghiêm Cuồng Sinh thật sự giống như phụ thân nàng ta nói, tính cách cuồng ngạo, nói bậy đầy miệng.
Đông Phương Dao mỉm cười: “Sao có thể, trong miệng phụ thân, Cuồng Thần đại nhân là trụ cột của đế quốc chúng ta.”
“Được rồi được rồi, nịnh hót ta cũng vô dụng, các ngươi cứ làm chuyện của mình đi, không cần để ý tới chúng ta.” Nghiêm Cuồng Sinh ra lệnh đuổi khách, không để ý tới bọn họ nữa.
Đông Phương Dao cũng không dám nói tiếp, mở đôi mắt đẹp tò mò đánh giá Lâm Mặc Ngữ.
Nhìn tuổi tác Lâm Mặc Ngữ, cũng không hơn mình bao nhiêu, vậy mà được Nghiêm Cuồng Sinh thu làm đệ tử.
Chẳng lẽ thiên phú của người này tốt như vậy sao?
Đông Phương Dao chưa từng tự ti, nàng ta cho rằng mình là thiên tài đỉnh cao.
Chức nghiệp giả cấp huyền thoại, chỉ dùng hơn một năm đã chuyển chức lần một, tu luyện đến cấp 36.
Nhiều nhất hai tháng nữa là có thể hoàn thành chuyển chức nghiệp lần hai.
Hoàn toàn có thể trở thành chức nghiệp giả cấp cao trước 20 tuổi.
Ngay cả học viên Hạ Kinh - một trong ba học viện cao cấp đều rất khó tìm tới người có thể sánh vai cùng nàng ta.
Phụ thân của nàng ta, quốc chủ Đông Phương Dịch của đế quốc Thần Hạ là cường giả cấp Thần chân chính, cũng khen nàng ta là thiên tài trăm năm khó gặp.
Đông Phương Dao có sự kiêu ngạo của mình.
Cho dù là Lâm Mặc Ngữ tiếng tăm vang xa thì vẫn không được nàng ta để vào mắt.
Cấp độ chức nghiệp của nàng ta vừa cao vừa mạnh, thiên phú cũng thế.
Tất nhiên trong tương lai sẽ thành cường giả cấp Thần.
Về phần Lâm Mặc Ngữ, hiện tại là thiên tài, tương lai cũng chưa chắc.
Lâm Mặc Ngữ không biết trong đầu nàng ta đang suy nghĩ cái gì, cũng lười đi quan tâm.
Ngươi thích nhìn thì cứ nhìn, hắn cũng không quản được ánh mắt của người khác.
Nghiêm Cuồng Sinh ha ha cười nói: “Lâm tiểu tử, công chúa này trông không tồi, có hứng thú không?”
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu: “Ta có người mình thích rồi.”
Trong mắt Nghiêm Cuồng Sinh bùng lên ngọn lửa tò mò chuyện đời tư nhà người khác: “Là ai? Xinh đẹp không?”
Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Rất xinh đẹp.”
Nghiêm Cuồng Sinh nói rằng: “Lúc nào kết hôn và sinh em bé vậy?”
…
Lâm Mặc Ngữ không biết nên trả lời như thế nào.
Vị lão sư này, dường như tư duy có chút quá nhanh, Lâm Mặc Ngữ theo không kịp.
Giữa không trung bỗng nhiên vang lên một tiếng gào thét khàn khàn.
Như là âm thanh xì xì của loài rắn, chỉ là trầm thấp hơn, nghe mà khiến người ta khó chịu toàn thân, cực kỳ nhức nhối.
Vẻ mặt Nghiêm Cuồng Sinh lập tức trở nên nghiêm túc hơn.
“Thị Huyết Mãng Xà tới!”
Ngay cả cường giả cấp Thần như hắn đều phải mở trận địa sẵn sàng đón quân địch, thậm chí còn có thể thụ thương.