Chương 701: Thì ra Phong Thần thích phong cách đơn giản (2)
Khóe miệng nhếch lên có ý cười, hắn hơi điều động tinh thần lực, kích hoạt viên đá quý Gió Lốc này.
Cơn gió thét gào kéo tới, không ngừng xoay tròn xung quanh Lâm Mặc Ngữ, bên tai hắn chỉ toàn tiếng gió.
Một phút sau, gió xoáy ngừng lại.
Hắn không đạt được kỹ năng, chỉ gia tăng miễn nhiễm với nguyên tố gió.
Cũng là chuyện nằm trong dự liệu.
Xác suất nhận được kỹ năng rất thấp.
Hắn có thể nhận được hai kỹ năng từ đá quý Cực Độc và đá quý Quang Minh đã là rất may mắn rồi.
Bước qua cánh cửa lớn cung điện, thấy bên trong cung điện vô cùng rộng lớn nhưng cũng bày bố rất đơn giản.
Nền điện được lát bằng đá xanh, ngày ngày bị gió thổi qua, đã bị mài đến mức giống như mặt kính.
Thậm chí khi Lâm Mặc Ngữ đi trên đó hắn còn có cảm giác chính mình sẽ trượt chân.
Phía cuối cung điện có một hành lang rất dài, hành lang đó dẫn đến một tòa cung điện khác càng tráng lệ hơn.
Loại tráng lệ này chính là rộng lớn thuần túy, đơn điệu và giản dị, không có quá nhiều đồ trang trí nhưng lại cho người ta một loại cảm giác khí thế phi thường.
Bỗng có một cơn gió lốc rất lớn lao từ trong hành lang ra, cố gắng cuốn Lâm Mặc Ngữ đi.
Lâm Mặc Ngữ không những không bị thương chút nào, Áo Giáp Hài Cốt trên người cũng bừng sáng lên và chặn sức mạnh của gió xoáy lại.
“Sức mạnh không đủ rồi!”
4000 Khô Lâu pháp sư ra tay cùng lúc.
Dưới trận lửa tập hợp, cơn lốc xoáy tan biến trong chớp mắt.
Một quả cầu gió phiêu lãng nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Lâm Mặc Ngữ thấy hơi tò mò, thứ rơi xuống đất vậy mà lại là một quả cầu gió.
Hắn nắn bóp nó trong lòng bàn tay, có thể cảm nhận được gió đang cựa quậy trên tay hắn, còn phát ra âm thanh rất nhỏ.
Rất giống như có người đang nhẹ giọng nỉ non bên tai.
Giống như bị nhéo một cái, mềm mại như bông.
Hắn chưa từng nghĩ đến việc có thể cầm gió trong lòng bàn tay, loại cảm giác này kỳ diệu vô cùng.
[Lời thì thầm của Phong Thần: Có thể sử dụng để đánh thức Phong Thần.]
Lâm Mặc Ngữ đùa nghịch nó trên tay một lúc rồi cất nó đi.
“Hiện giờ vẫn còn thiếu chìa khóa của Phong Thần.”
Căn cứ vào đặc điểm của ba phó bản nguyên tố trước đó.
Ngoại trừ một vật phẩm có thể đánh thức vị thần tương ứng, hẳn là vẫn còn một chiếc chìa khóa có thể mở thần điện ra nữa.
Lâm Mặc Ngữ lại tìm thử một lần nhưng không thể tìm được bất cứ thứ gì.
Sau khi Lâm Mặc Ngữ xác định rằng không còn gì thì hắn băng qua hành lang, đi đến cung điện nguy nga rộng lớn kia.
Trên cung điện có thêm một tấm bảng nhưng bên trên tấm bảng lại không có gì cả.
Lâm Mặc Ngữ cảm thấy kỳ lạ, nếu như không có gì cả thì tại sao lại phải treo tấm biển lên.
Hơn nữa, bên trên tòa cung điện trước đó không có tấm biển nào.
Nếu Phong Thần thích sự tối giản như thế thì không nên treo tấm biển như này lên mới đúng.
Tấm biển này có hơi sai sai.
Hắn vừa nghĩ vậy, Khô Lâu chiến sĩ lập tức nhảy lên và gỡ chiếc biển đó xuống.
Tấm biển vừa rời ra thì cung điện nhanh chóng thu nhỏ lại.
Cuối cùng biến thành một tấm ngọc bài tinh xảo.
[Chìa khóa của Phong Thần: Có thể mở ra điện Phong Thần chân chính.]
Cảm giác của hắn không sai, quả nhiên tấm biển này có vấn đề.
Với bộ ba thứ này trong tay, bây giờ chính là lúc đánh bại BOSS và thu thập tinh thể Gió Lốc.
Tinh thể Gió Lốc dùng để tạo thành nguyên tố Thần Thạch nên không thể bỏ qua được.
Quân đoàn Vong Linh đã vọt vào trong cung điện trước Lâm Mặc Ngữ một bước.
Trong cung điện không có bất cứ đồ trang trí nào, trống không, chỉ có một con dã thú nằm đó.
Sau khi nhóm Khô Lâu tiến vào, nó từ từ mở mắt ra và tỉnh dậy.
Khoảnh khắc mà nó mở mắt, nguyên tố gió bùng nổ.
Trong không gian cung điện chỉ toàn là gió lốc, hàng ngàn hàng vạn cơn gió xoáy đủ mọi kích cỡ bao phủ quân đoàn Vong Linh trong chốc lát.
Gió lốc trông thì nhiều nhưng thực ra lực tấn công lại không quá mạnh.
Ngay sau đó, con thú phát ra một tiếng rít gào, toàn thân nó rung chuyển rồi gió lốc bao bọc lấy nó.
Lâm Mặc Ngữ bước vào và búng ngón tay một cái.
[Thú cưỡi của Phong Thần (Thủ lĩnh cấp Địa Ngục)]
[Cấp độ: 45]
[Sức mạnh: 70000]
[Nhanh nhẹn: …]
Lâm Mặc Ngữ lười chẳng buồn muốn nhìn, thuộc tính cao hay thấp cũng không quan trọng.
Khô Lâu Chiến Sĩ Cuồng Bạo đã vọt xuống trước đầu tiên, ồn ào phá tan lớp gió lốc bao bên ngoài cơ thể nó.
Chiếc rìu lớn trong tay phát ra ánh sáng đỏ rực chói mắt.
Khô Lâu pháp sư và Khô Lâu Thần Xạ Thủ cũng động thủ đồng loạt.
Lâm Mặc Ngữ tùy tiện tạo ra một lớp Lời Nguyền Suy Lão.
[Bắn Phá Cuồng Bạo (cấp 1): Gây sát thương bằng 500% sức mạnh của bản thân mục tiêu lên chính nó, thời gian hồi chiêu là 10 phút.]