Chương 704: Trận chiến đã đặt nền móng cho hơn 600 năm sau (3)
Sau đó là một lượng lớn thông tin kích sát xuất hiện.
Gió Lốc Tinh Linh ở bình nguyên trên không bị hắn thi triển Kịch Độc Tinh Bạo đang chết dần một con rồi lại một con.
Quả thực chúng nó không thể chịu đựng được lâu và đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Tiếng chuông ở điện phó bản lại vang lên lần nữa.
Nhưng tiếng chuông lần này có vẻ không giống với bình thường.
Âm thanh của nó vừa vội vã vừa gấp gáp như tiếng chuông cảnh báo, nó liên tục phát ra tiếng thình, thình, thình.
Kêu liên tục như vậy gần trăm lần cũng chưa có ý muốn dừng lại.
Tất cả mọi người hoang mang.
Từ trước đến giờ, loại âm thanh này chưa từng xuất hiện.
Có người đã lăn lộn ở điện phó bản rất nhiều năm, có thể nói là hiểu biết rất rõ về quy tắc của điện phó bản.
Nhưng cũng chưa bao giờ nghe âm thanh loại này cả.
“Liệu có phải chuông ở điện phó bản hỏng rồi không nhỉ?”
“Ngươi nói giỡn cái gì thế, làm sao mà chuông ở điện phó bản hỏng được chứ. Nó chính là đạo cụ cấp bạch kim đấy. Cho dù ngươi có hỏng rồi nó cũng sẽ không bị hư đâu.”
“Nhưng tiếng chuông như này là có ý gì chứ?”
“Tiếng chuông giống nhau tượng trưng cho kỷ lục mới. Mà lần này nó vang lên dồn dập như vậy, có lẽ là…”
“Bịa đặt, ngươi cứ bịa tiếp đi!”
Bên trong tiểu viện Bạch Thần, không gian hơi vặn vẹo, Ninh Thái Nhiên nhanh nhẹn đi tới.
Ông lia mắt một cái đã trông thấy Nghiêm Cuồng Sinh.
Vậy mà Nghiêm Cuồng Sinh lại đang cùng ngồi uống trà với Bạch Ý Viễn.
Gương mặt già của Ninh Thái Nhiên lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Ông biết hai người này có mâu thuẫn, sao có thể bắt tay giảng hòa được.
Lại còn cùng nhau ngồi uống trà nữa, nhìn thấy nhau mà không đánh nhau một trận đã là tốt lắm rồi.
“Ninh lão đầu, sao ngươi lại rảnh rỗi đến đây thế?” Bạch Ý Viễn cười ha hả, cất tiếng.
Nghiêm Cuồng Sinh cũng gật đầu với Ninh Thái Nhiên: “Ninh lão đầu, đã lâu không gặp.”
Ninh Thái Nhiên chào hỏi hai người, rồi vội vàng hỏi: “Lâm Mặc Ngữ tạo ra kỷ lục mới ở phó bản có độ khó cấp Địa Ngục.”
Bạch Ý Viễn hơi sửng sốt: “Không phải chuyện này rất bình thường sao? Đây cũng không phải lần đầu tiên Tiểu Ngữ phá kỷ lục.”
Biểu cảm trên mặt của Ninh Thái Nhiên có hơi không được tự nhiên: “Lần này không giống vậy, ngươi có còn nhớ cái vị 600 năm trước hay không…”
Cái vị hơn 600 năm trước?
Bạch Ý Viễn suy nghĩ một lúc nhưng nhất thời vẫn chưa nhớ ra được.
Nghiêm Cuồng Sinh cũng không thể nghĩ ra là ai: “Ninh lão đầu, có việc gì nói thẳng đi, đừng dây dưa dài dòng nữa.”
Mạnh An Văn bỗng nhiên mở miệng nói: “673 năm trước, Giang Nghĩa, là viện trưởng học viện Hạ Kinh khi đó.”
Ninh Thái Nhiên đáp: “Đúng vậy, chính là người đó.”
Bạch Ý Viễn nhíu mày bảo: “Ta nhớ rất rõ năm đó người kia được gọi là thiên tài hàng đầu của Nhân tộc, là sự tồn tại cấp Siêu Thần mạnh mẽ nhất. Sau đó không biết vì sao ông lại biến mất.”
Mạnh An Văn tiếp tục nói: “Không phải biến mất mà là bị giết.”
Bạch Ý Viễn lập tức hỏi: “Sao ta lại không biết nhỉ, bị ai giết thế? Ai có thể giết được người đó chứ?”
Mạnh An Văn hừ một cái, bảo: “Cái đồ không đọc sách nhà ngươi thì có thể biết được cái gì chứ. Ninh lão đầu ngươi nói thử đi, một mạch kia của nhà các ngươi có thể biết tương đối nhiều thông tin.”
Ninh Thái Nhiên tự rót trà cho bản thân rồi trực tiếp uống một ngụm: “Vào thời điểm đó, Giang Nghĩa được mọi người gọi là Nghĩa Thần, chức nghiệp là kiếm sĩ Thần Quang, song thiên phú, song thăng hoa, là chức nghiệp giả huyền thoại cao cấp.”
“Cấp độ của ông đã đến cấp 98, được xưng tụng là sự tồn tại cấp Siêu Thần mạnh mẽ nhất.”
“Vào năm đó, một trận đại chiến đã xảy ra ở pháo đài số 9, đám Ác Ma Vực Thẳm tiến công quy mô lớn, số Ma Vương xuất chiến lên đến gần trăm con, tình thế của Nhân tộc rất nguy cấp.”
“Mà lúc ấy, cường giả cấp Thần ở Nhân tộc chúng ta chỉ có hai mươi người, số lượng chênh lệch quá lớn.”
“Lúc ấy, Nghĩa Thần thân là người mạnh nhất Nhân tộc, đã lao ra ngoài không chút do dự, một thân một mình chiến đấu với 50 Ma Vương.”
“Ông không chỉ cầm chân những kẻ mạnh nhất mà còn chém giết được hơn ba mươi tên Ma Vương, thể hiện lực chiến đấu vô song.”
“Cũng chính trận chiến ấy đã đặt nền móng cho Nhân tộc trong hơn 600 năm sau.”
Mạnh An Văn tiếp lời Ninh Thái Nhiên: “Trận chiến ấy được gọi là trận chiến nền móng, Nghĩa Thần cũng đã ngã xuống tại năm đó.”
Nghiêm Cuồng Sinh vô cùng kính nể: “Vì sao chúng ta lại chưa từng được nghe về sự tích của ông nhỉ?”
Mạnh An Văn đáp: “Do Nghĩa Thần yêu cầu, ông chết nhưng không muốn mọi người trên thế gian biết, càng không muốn để Ma Vương Vực Thẳm biết.”