Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 711 - Chương 711: Bọn Họ Không Có Tư Cách Nói Chuyện Cùng Nó (2)

Chương 711: Bọn họ không có tư cách nói chuyện cùng nó (2)
Lâm Mặc Ngữ sửng sốt.

Từ lời nói của Giang Nghĩa, hắn nghe được tin tức hoàn toàn khác xa so với những gì mà hắn biết.

Ngay cả những người như Bạch Ý Viễn cũng không biết điều này.

Năm đó, Giang Nghĩa có lẽ đã là bán Siêu Thần cho nên có thể ông biết nhiều hơn Bạch Ý Viễn và những người khác.

Dựa trên lời nói của ông để phân tích thì liệu có khả năng rằng trong đám Ác Ma Vực Thẳm cũng tồn tại cường giả cấp Siêu Thần, chỉ có như vậy mới có thể lý giải được toàn bộ chuyện này.

Lâm Mặc Ngữ cũng không nói gì thêm, hiện tại nói nhiều cũng vô ích.

Đợi đến khi hắn đạt được cấp độ này thì chắc chắn sẽ biết thôi.

Giang Nghĩa dừng cười, cũng không nhắc đến chủ đề này nữa.

“Ngươi không tò mò tại sao ta phải tạo ra bí cảnh này, hơn nữa còn đặt ra những yêu cầu hà khắc như vậy sao?”

“Ngươi không tò mò tại sao ta không nói với mọi người hay giải thích rằng nếu như đội ngũ hay người nào đạt đủ điều kiện mà không đến thì sao?”

Lâm Mặc Ngữ lắc đầu, hắn xác thực chưa từng nghĩ tới.

Lúc này, Giang Nghĩa mở tay ra, trong tay ông xuất hiện thêm hai chiếc hộp nhỏ, đồng thời tự nhủ: “Người có thể xử lý phó bản cấp Địa Ngục trong vòng 10 phút thì chắc chắn thực lực không thể kém.”

“Người như vậy thì lá gan cũng sẽ không nhỏ, sao có thể không tiến vào cơ chứ.”

Lâm Mặc Ngữ lặng lẽ gật đầu, quả thật là thế.

Cho dù trước đó Bạch Ý Viễn không nói cho hắn biết về Giang Nghĩa thì hắn vẫn sẽ tiến vào.

Giang Nghĩa mở một trong hai chiếc hộp nhỏ ra nói: “Hơn nữa, sau khi tiến vào, ngươi còn phải vượt qua bài kiểm tra của ta.”

“Ngươi rất ưu tú, vô cùng ưu tú, thậm chí vượt quá sức tưởng tượng của ta.”

“Vì vậy, ta muốn giao dịch cùng với ngươi.”

Trong khi nói chuyện, Giang Nghĩa đã đưa chiếc hộp đang mở cho Lâm Mặc Ngữ.

Lâm Mặc Ngữ hơi giật mình, trong hộp vậy mà lại là một ngón tay đứt lìa.

Ngón tay đứt lìa này cực kỳ mảnh khảnh, nhìn giống như một khối ngọc tinh tế, có chút không chân thực.

Đây không giống như ngón tay của Nhân tộc nhưng cũng không giống ngón tay của các loại thú, càng không giống ác ma hay Long tộc.

Giang Nghĩa nói: “Đây là ngón tay đứt lìa của Thần Linh.”

Lâm Mặc Ngữ chấn động, Thần Linh…

Hắn đã từng đánh qua phó bản Nguyên Tố, đạt được những đạo cụ có liên quan đến Thần Linh.



Nhưng cũng chỉ là đạo cụ mà thôi mà bây giờ Giang Nghĩa lại nói ngón tay đứt lìa trước mặt hắn là của Thần Linh.

Giang Nghĩa nhanh chóng đóng nắp hộp lại nói: “Hiện giờ, ngươi vẫn chưa thể sử dụng nó nhưng ta có thể nói với ngươi rằng nếu ngươi có nó thì ngươi sẽ dễ dàng đạt đến cấp Thần, thậm chí có cơ hội đạt đến Siêu Thần.”

Lâm Mặc Ngữ gật đầu hỏi: “Ngài cần ta làm gì?”

Hắn không hề hoài nghi lời nói của Giang Nghĩa, nếu ông đã nói như thế thì chắc chắn là sự thật.

Nếu Giang Nghĩa đã nói là giao dịch thì nhất định ông cần hắn làm điều gì đó, hơn nữa chắc chắn là chuyện không đơn giản.

Giang Nghĩa mở nốt chiếc hộp còn lại ra, bên trong có một hạt châu.

Hạt châu chỉ có kích thước bằng một nắm tay, một màu đen tuyền, Lâm Mặc Ngữ không nhìn ra nó là vật gì.

Giang Nghĩa nói: “Nội dung giao dịch là ngươi cầm hạt châu này đến không gian thượng tầng của chiến trường Vĩnh Hằng, đích thân giao tận tay cho Boss ở trung tâm khu vực cốt lõi.”

Trong lòng Lâm Mặc Ngữ kinh hãi, hắn không ngờ đến giao dịch này có liên quan đến nó.

Nhưng mà trên mặt hắn không lộ ra biểu cảm gì, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào hạt châu trong hộp.

Giang Nghĩa nói xong thì im lặng, ông đang đợi câu trả lời của Lâm Mặc Ngữ.

Lâm Mặc Ngữ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ta chấp nhận giao dịch này.”

Giang Nghĩa có vẻ thở phào nhẹ nhõm, trên mặt ông lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, đưa hai chiếc hộp cho Lâm Mặc Ngữ.

Lâm Mặc Ngữ có chút sửng sốt: “Ngài không lo ta sẽ lừa ngài, cầm đồ nhưng không hoàn thành nhiệm vụ sao?”

Giang Nghĩa lắc đầu nói: “Ta sẽ không nhìn nhầm người đâu, ta tin tưởng ngươi.”

Ông nói điều này với vẻ vô cùng tự tin.

Lâm Mặc Ngữ cất hai chiếc hộp đi rồi nói: “Ngài yên tâm, ta sẽ hoàn thành việc này thật tốt.”

Giang Nghĩa gật đầu nói: “Không vội, đợi thực lực ngươi đủ mạnh rồi hẵng đi, không dễ dàng tiến vào được khu vực cốt lõi đâu.”

“Ta đã đợi được hơn 600 năm, cũng không để tâm sẽ phải đợi thêm mấy năm nữa.”

Trong lòng Lâm Mặc Ngữ có chút thắc mắc, hắn hỏi: “Sao ngài không nhờ cường giả cấp Thần giúp đỡ?”

Giang Nghĩa lắc đầu nói: “Bọn họ không đủ tư cách nói chuyện với nó, đến đó thì chỉ có thể dâng mạng mà thôi.”

“Ngươi thì khác, có lẽ ngươi có tư cách nói chuyện với nó.”

Lâm Mặc Ngữ không biết vì sao Giang Nghĩa lại tin tưởng hắn như vậy.

Nhưng mà hắn đã hiểu được phần nào ý nghĩa trong lời nói của ông.
Bình Luận (0)
Comment