Chương 712: Cẩn thận dùng thuyền được vạn năm* (1)
(*): Ý là trong mọi việc xử sự phải suy xét kỹ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền.
Cho dù mạnh mẽ như Nghiêm Cuồng Sinh thì cũng bị một đòn đánh bại, suýt chút nữa thì đã chết.
Đối phương căn bản không thèm nói chuyện với Nghiêm Cuồng Sinh, cuối cùng cũng chỉ để lại vài từ.
Hiển nhiên, trong mắt nó, Nghiêm Cuồng Sinh cũng chẳng có tư cách nói chuyện với nó.
Chỉ có bản thân hắn, con Boss đáng sợ kia không chỉ nói chuyện với hắn mà còn muốn làm giao dịch với hắn, chứng tỏ hắn có đủ tư cách.
Giang Nghĩa nhìn Lâm Mặc Ngữ, đột nhiên nói ra những lời thấm thía: “Ta sẽ cho ngươi thêm một lời đề nghị.”
“Đừng để người khác nhìn thấy đồ vật trong hộp, đặc biệt là ngón tay đứt lìa, nó quá có sức hấp dẫn, có thể mang lại họa sát thân cho ngươi.”
“Cho dù là Nhân tộc hay Ác Ma Vực Thẳm, Long tộc thì cũng sẽ bất chấp thủ đoạn để đoạt được nó.”
Lâm Mặc Ngữ ý thức được tính nghiêm trọng trong lời nói của ông, hắn nói: “Ngài yên tâm đi, ta nhớ kỹ rồi.”
Lâm Mặc Ngữ lại trò chuyện thêm với Giang Nghĩa một lúc.
Khi Giang Nghĩa bỏ mình, toàn bộ thần lực của ông hóa thành bí cảnh, bảo vệ linh hồn của ông được trường tồn mãi mãi.
Cũng chỉ có những người đạt được đến cấp độ này như ông mới có thể dùng một phương pháp đặc thù như vậy để tiếp tục tồn tại.
Tất cả đồ đạc, bố trí bên trong bí cảnh mà Giang Nghĩa tạo ra đều giống y hệt quê hương thời thơ ấu của ông.
Núi non và sông nước, phong cảnh tươi đẹp.
Giang Nghĩa sống lại từng ngày với những ký ức của mình.
Trong hơn 600 năm nay, Lâm Mặc Ngữ là người đầu tiên bước vào bí cảnh.
Giang Nghĩa hỏi Lâm Mặc Ngữ về một số vấn đề liên quan đến tình hình hiện nay của Nhân tộc.
Thông qua lời nói của ông, Lâm Mặc Ngữ có thể cảm nhận được rằng cho dù ông có rơi vào hoàn cảnh như thế này nhưng ông vẫn rất quan tâm đến tình hình của Nhân tộc.
Khi nói đến Ác Ma Vực Thẳm, ông vẫn mang theo một nỗi căm thù sâu sắc.
Hơn 600 năm về trước là một thời kỳ giao tranh khốc liệt nhất giữa Nhân tộc và Ác Ma Vực Thẳm.
Nhân tộc tuy yếu đuối nhưng lại vô cùng ngoan cường.
Nhờ sự hy sinh của các vị hiền triết đã khuất mới có thể đảm bảo Nhân tộc tồn tại được cho đến ngày nay.
Ngày nay, những trận chiến không còn quá khốc liệt nữa, Nhân tộc càng ngày càng mạnh mẽ hơn.
Nhân tộc đã có khả năng chiến đấu chống lại được lũ Ác Ma Vực Thẳm.
Nhưng theo lời của Giang Nghĩa nếu muốn tiêu diệt sạch đám Ác Ma Vực Thẳm thì thật sự là điều bất khả thi.
Cho dù có xuất hiện một cường giả cấp Siêu Thần đi chăng nữa thì cũng không thể thực hiện được điều này.
Cuối cùng, Giang Nghĩa nhấn mạnh lại một lần nữa.
Bên trong tiểu viện Bạch Thần, vẻ mặt của Bạch Ý Viễn và Nghiêm Cuồng Sinh có vẻ nghiêm trọng.
Bọn họ không biết được tình huống hiện tại của Lâm Mặc Ngữ nên có chút lo lắng.
Trà ngon cực phẩm trên tay cũng trở nên vô vị.
“Chắc hẳn Tiểu Ngữ không gặp phải vấn đề gì đâu.” Bạch Ý Viễn thì thầm.
“Đương nhiên là không có vấn đề gì.” Nghiêm Cuồng Sinh lập tức đáp lại nhưng lời nói của hắn tựa hồ có chút không chắc chắn.
Dù sao nơi mà Lâm Mặc Ngữ bước vào cũng là bí cảnh mà Giang Nghĩa để lại vào hơn 600 năm trước.
Chẳng ai biết bên trong bí cảnh sẽ ra sao.
Bạch Ý Viễn cau mày nói: “Lão Mạnh, ngươi nói xem tại sao Giang Nghĩa phải giữ lại một tòa bí cảnh.”
Bóng của tháp Thần Hạ trong tay Mạnh An Văn không ngừng xoay tròn, tản ra ánh sáng rực rỡ.
Mạnh An Văn nhắm chặt mắt lại, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Một lát sau, tháp Thần Hạ ngừng quay, Mạnh An Văn mở mắt ra nói: “Giang Nghĩa chưa chết.”
“Cái gì cơ!” Bạch Ý Viễn và Nghiêm Cuồng Sinh nhảy dựng lên.
Giang Nghĩa vẫn chưa chết, làm sao có thể chứ.
Mạnh An Văn nói: “Các ngươi đừng kích động, nghe ta nói hết đã.”
“Cũng không phải là Giang Nghĩa đã chết hoàn toàn, tuy thân thể đã chết nhưng linh hồn vẫn còn sống.”
“Đang ở trong bí cảnh đó.”
“Hơn nữa đã trôi qua nhiều năm như vậy, Giang Nghĩa vẫn ẩn náu ở bên trong Điện phó bản, dựa vào sức mạnh của Điện phó bản để ổn định bí cảnh.”
Sắc mặt của Nghiêm Cuồng Sinh mất tự nhiên, hắn ta hỏi: “Nếu như vẫn chưa chết vậy thì Giang Nghĩa muốn làm gì?”
Trong mắt Bạch Ý Viễn đột nhiên lộ ra khí tức nguy hiểm, ông nói: “Tên gia hỏa này không phải là muốn đoạt xá đó chứ. Ta đã từng nghe nói có một loại kỹ năng có thể chiếm giữ thân thể của người khác.”
Mạnh An Văn hừ một tiếng nói: “Ngươi nghĩ cái gì vậy, Giang Nghĩa không phải là người như thế.”
“Dựa vào những chiến tích để nói, ta nghĩ rất có thể Giang Nghĩa đã là bán Siêu Thần. Nếu như đoạt xá thì dù có thể sống được nhưng lại không có cách nào trở lại thời kỳ đỉnh cao.”