Chương 714: Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng (1)
Nghiêm Cuồng Sinh điên cuồng cười to, hiển nhiên hắn ta rất vui vẻ, vỗ vai Lâm Mặc Ngữ nói: “Tiểu Ngữ, lời nói của ngươi đã thức tỉnh người trong mộng đó.”
“Lão tử vẫn luôn cho rằng sát khi càng lớn thì càng tốt.”
“Hiện tại xem ra, không phải càng lớn càng tốt mà là càng thuần khiết càng tốt.”
Lời nói của Nghiêm Cuồng Sinh khiến Bạch Ý Viễn và Mạnh An Văn nhận ra điều gì đó.
Lâm Mặc Ngữ vẫn chưa đạt đến cấp độ của họ, tạm thời không thể giải thích được, hắn chỉ giữ ở trong lòng.
Như vậy xem ra ngón tay đứt lìa của Thần Linh này vẫn có tác dụng.
Mạnh An Văn suy nghĩ một lúc, trầm giọng nói: “Khó trách Giang Nghĩa nói ngón tay Thần Linh này sẽ khiến tất cả cường giả cấp Thần tranh đoạt, không phải không có đạo lý.”
“Tiểu Ngữ, ta bàn bạc với ngươi một chuyện.”
Lâm Mặc Ngữ lập tức nói: “Ngón tay Thần Linh này để ở chỗ ta cũng không an toàn, có thể làm phiền Mạnh tiền bối cùng lão sư bảo quản giúp ta được không.”
Mạnh An Văn cười lớn, Lâm Mặc Ngữ nói lời này quả thật khéo léo, bọn họ đều thấy thoải mái.
Hiện tại để hắn mang theo bên người xác thật không an toàn.
Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Lão sư, Mạnh tiền bối, các ngài lại xem đây là vật gì?”
Ba người lại tiếp tục nghiên cứu tỉ mỉ hạt châu nhỏ trong cái hộp tiếp theo.
Bạch Ý Viễn và Nghiêm Cuồng Sinh bị đánh bại trước, bọn họ hoàn toàn xem không hiểu.
Mạnh An Văn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng lắc đầu.
“Thế giới rộng lớn, không thiếu của lạ vật quý.”
“Ta quả thật không nhận ra bảo vật này là gì nhưng có vẻ nó là một vật phẩm cấp rất cao.”
Lâm Mặc Ngữ nói: “Giang Nghĩa nhờ ta đưa vật này cho cái vị ở khu vực cốt lõi kia.”
“Cái gì!”
Nghiêm Cuồng Sinh hét lên một tiếng kỳ lạ!
Lần này không chỉ có Nghiêm Cuồng Sinh mà cả Mạnh An Văn cũng không khỏi hít khí lạnh.
Trong mắt Bạch Ý Viễn càng thêm tức giận, ông hỏi: “Tên Giang Nghĩa này phát điên cái gì vậy, để ngươi đi tìm tên gia hỏa đó tìm chết sao?”
Nghiêm Cuồng Sinh nhận ra mình phản ứng thái quá, bản năng bao năm qua đã chi phối hắn ta.
Lúc này phản ứng lại, hắn ta ho khan hai tiếng nói: “Không phải, không phải, chúng ta đi sẽ chết nhưng Tiểu Ngữ thì sẽ không.”
Bạch Ý Viễn và Mạnh An Văn khó hiểu nhìn hắn ta.
Lâm Mặc Ngữ nhanh chóng kể lại trải nghiệm của mình bên trong phó bản [Địa Tâm].
Nghe xong, sắc mặt Bạch Ý Viễn trông khá hơn một chút.
Mạnh An Văn trịnh trọng nói: “Nếu đã như vậy thì ngược lại có thể đảo qua khu vực cốt lõi một vòng.”
“Nhưng mà hiện tại không vội, chúng ta sẽ nói chuyện này sau.”
Bạch Ý Viễn cũng nói: “Trước tiên ngươi đừng đi, đợi ngươi đạt cấp độ cao hơn hẳn đi. Dù sao Giang Nghĩa đã đợi nhiều năm như vậy, chắc chắn cũng sẽ không để ý đợi thêm vài năm nữa đâu.”
“Nghĩa Thần nói ta không cần vội, để vài năm nữa cũng được.”
Hiện tại, Lâm Mặc Ngữ cũng chưa muốn đi.
Tuy rằng sau khi chuyển chức lần hai năng lực chiến đấu của hắn đã tăng lên nhiều, quân đoàn Vong Linh cũng mạnh hơn trước gấp mấy lần.
Nhưng nghĩ đến [Loan Điểu Viễn Cổ] thì Lâm Mặc Ngữ vẫn không hoàn toàn nắm chắc phần thắng.
Đặc biệt là kỹ năng cuối cùng Hắc Thiên Thạch của [Loan Điểu Viễn Cổ] không chỉ có công kích lực mạnh mà còn có phạm vi bao phủ rộng lớn nữa.
Hơn nữa, nó cũng có thể dựa vào kỹ năng này mà niết bàn trùng sinh*.
(*): sống lại
Chỉ dùng một lần thì chẳng sao nhưng nếu nó mà sử dụng được nhiều lần.
Nghĩ đến thôi cũng cảm thấy chua xót, ghen tị.
Có thể sẽ còn có Boss lợi hại hơn cả [Loan Điểu Viễn Cổ] nữa.
Vẫn nên đợi đã, tạm thời không đi dâng mạng nữa.
Lần trước chỉ là may mắn, lần này lỡ như hết may thì sao.
Lâm Mặc Ngữ cất chiếc hộp đựng hạt châu đi.
Chiếc hộp có ngón tay đứt lìa của Thần Linh thì để lại trong tháp Thần Hạ.
Mạnh An Văn phong ấn không gian để cho khí tức ngón tay đứt lìa của Thần Linh không thể thoát ra ngoài.
Ngón tay đứt lìa của Thần Linh có giá trị nghiên cứu rất lớn đối với những cường giả cấp Thần như họ.
Có lẽ có thể giúp bọn họ tiến gần thêm một bước, Mạnh An Văn thậm chí có thể lợi dụng nó để đoán ra thứ được gọi là Thần Linh rốt cuộc là cái gì.
Nghiêm Cuồng Sinh vốn định quay trở lại Huyết Tanh Chi Địa, lần này hắn ta ra ngoài là vì chuyển chức lần hai của Lâm Mặc Ngữ, là do Mạnh An Văn gọi hắn ta đến.
Hiện tại kế hoạch đã thay đổi, Nghiêm Cuồng Sinh dự định ở đây thêm vài ngày, cùng bọn họ nghiên cứu ngón tay đứt lìa của Thần Linh.
Tiểu viện Bạch Thần lại trở về bình thường.
Bạch Ý Viễn nhìn Lâm Mặc Ngữ nói: “Bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết sự sắp xếp tiếp theo.”
Lâm Mặc Ngữ cẩn thận lắng nghe.
Hắn đã thích ứng được với sức mạnh và kỹ năng của chuyển chức lần hai, hoàn toàn sẵn sàng bước vào bước học tập tiếp theo.