Chương 717: Tháp Thần Hạ mở cửa, cung nghênh Thần Tướng (2)
Khi tháp Thần Hạ đáp xuống, chỗ cách tháp hàng trăm mét đã chật cứng người.
Nếu như không có vé vào thì không thể tiến vào tháp Thần Hạ, chỉ có thể nhìn từ xa.
Một nhóm người dưới sự dẫn dắt của mấy vị lão sư trong học viện đang đi đến.
Bọn họ chính là những người do học viện Hạ Kinh chọn ra, vừa hay đủ 400 người.
Người nào cũng toát ra khí tức mạnh mẽ, trên mặt họ mang theo nụ cười kiêu hãnh.
Bất kể là chức nghiệp gì, nếu đã có tư cách tiến vào tháp Thần Hạ thì đều là người giỏi nhất.
Bọn họ đứng đó, hưởng thụ những ánh nhìn hâm mộ của mọi người.
Điều này tượng trưng cho thân phận, cũng để thể hiện thực lực của họ.
Rầm rầm rầm!
Tiếng bước chân chỉnh tề vang lên, thêm một đội ngũ nữa bước vào.
Bước đi của họ đều đặn và dứt khoát, mỗi bước hạ xuống chỉ phát ra một âm thanh.
Người nào người nấy đều mang vẻ mặt nghiêm túc, khí thế bức người.
“Là đội ngũ quân đội.”
Có người thốt lên, mọi người đều di chuyển sự chú ý.
Quân đội của Thần Hạ, lực lượng mạnh mẽ nhất của đế quốc.
Bọn họ trấn giữ ở tuyến đầu, ngăn chặn công kích của Ác Ma Vực Thẳm. Họ chính là những anh hùng đích thực.
Đội ngũ trăm người đi tới, dừng lại bên cạnh đội ngũ của học viện. Hai đội ngũ tuy đứng song song nhưng lại khác biệt hoàn toàn.
Mặc dù bên phía quân đội chỉ có trăm người nhưng khí tức của họ vô cùng khủng bố, gần như áp đảo hoàn toàn bên phía học viện.
Lúc này, tháp Thần Hạ vẫn chưa chính thức mở cửa, bọn họ vẫn phải chờ đợi.
“Lần thí luyện này, không biết cuối cùng ai sẽ giành chức quán quân.”
“Dựa vào lịch sử ghi chép, phần lớn quán quân đều là người của ba học viện lớn giành được, ta đoán lần này cũng sẽ không ngoại lệ.”
“Khó mà nói trước được, quân đội cũng đã nhiều lần đoạt chức quán quân.”
“Lần này bên quân đội phái ra toàn người có thực lực như vậy, thậm chí có đến ba người đã trải qua thăng hoa chức nghiệp.”
“Người của học viện lần này cũng không kém, cũng có 3 người trải qua thăng hoa chức nghiệp.”
Có vài người trong đội có khí thế không giống người thường, vô cùng đặc biệt.
Dù cho bọn họ có đứng giữa đám đông nhưng họ vẫn tỏa sáng như những vì sao.
Bất cứ ai có kinh nghiệm đều biết rằng những người đã trải qua thăng hoa chức nghiệp thì trên người họ sẽ xuất hiện một luồng khí tức khác thường.
Trong mắt những chức nghiệp giả, luồng khí tức này vô cùng rực rỡ, liếc qua là đã có thể nhận ra.
Ở phía xa, 3 người Hạ Tuyết, Phong Tu, Tả Mai đang đứng cùng nhau.
Hạ Tuyết nhìn đội ngũ trước tháp Thần Hạ, ánh mắt lóe lên vẻ hâm mộ, nàng ấy hỏi: “Phong Tu, ca ca của ngươi cũng ở đây sao?”
Phong Tu chỉ vào một người ở phía quân đội nói: “Ở ngay đó.”
Phong Tu xuất thân từ gia đình quân nhân, tuy rằng hắn ta học tại học viện Hạ Kinh nhưng sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ phải quay lại quân đội.
Trong gia tộc của hắn ta, Phong Tu được coi là con út của thế hệ này.
Ca ca của hắn ta lớn hơn hắn ta vài tuổi, đã nhập ngũ từ lâu, hơn nữa đạt không ít quân công trong quân đội, hiện tại đã trở thành Thiếu úy 8 sao.
Theo hướng Phong Tu chỉ, Hạ Tuyết và Tả Mai nhìn thấy một quân nhân mang theo trường kiếm.
Ngoại hình của người này có vài phần tương tự với Phong Tu, khí thế không sai biệt, tư thế cũng giống hệt nhau.
Nhưng người này tỏa ra một loại khí chất không hề tầm thường, chói mắt như ánh sao.
Chức nghiệp giả huyền thoại trung đẳng.
Ánh mắt Hạ Tuyết có chút hâm mộ nhưng hơn cả là sự tự tin.
Tại thành phố Tây Hải, nàng ấy chính là một cô gái được nuông chiều.
Mãi đến khi đến học viện Hạ Kinh, nàng ấy mới nhận ra rằng trên đời này có vô số thiên tài, bản thân nàng ấy chẳng là gì cả.
Lúc đầu chắc chắn phải có chút thất vọng nhưng nàng ấy nguôi ngoai rất nhanh.
Nàng ấy là một Nguyên Tố pháp sư, là một chức nghiệp cấp hiếm.
Chỉ cần có thể trải qua thăng hoa chức nghiệp thì nàng ấy cũng có thể trở thành chức nghiệp giả cấp huyền thoại giống như họ.
Có lẽ vẫn không thể so sánh được với chức nghiệp giả huyền thoại trung đẳng nhưng cuối cùng thì vẫn phải xem ai mới là người tiến xa hơn.
“Bản tiểu thư sẽ không thua kém ai hết!”
Hạ Tuyết nắm chặt tay, tự nhủ lòng mình.
Hạ Tuyết đột nhiên nhớ đến Lâm Mặc Ngữ.
Cuối cùng, nàng ấy lại bổ sung một câu: “Tên gia hỏa đó là ngoại lệ!”
Vẻ mặt Tả Mai có chút kỳ quái, nàng ấy nói: “Tiểu Tu Tu, chức nghiệp của ngươi với ca ca ngươi có chút không giống nhau.”
Phong Tu nói: “Đều giống nhau, ta với ca ta đều là Thần kiếm sĩ, đây là một chức nghiệp cấp hiếm.”
“Nếu như đủ may mắn và trải qua thăng hoa chức nghiệp thì có thể trở thành Thánh Ngôn kiếm sĩ.”
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Tả Mai hiện lên một chút kinh ngạc, nàng ấy nói: “Vậy mà vẫn còn loại huyết mạch như thế.”
Phong Tu gật đầu nói: “Đúng đó, chính là như vậy.”