Chương 718: Sở hữu bùa bù nhìn, học tập trong chiến đấu (1)
Hạ Tuyết hỏi hắn ta: “Nói như vậy thì người trong gia tộc các ngươi không phải đều là chức nghiệp giả cấp huyền thoại sao?”
Phong Tu cười ngốc nghếch nói: “Đương nhiên không phải rồi, phần lớn người trong gia tộc ta đều chỉ thức tỉnh chức nghiệp kiếm sĩ phổ thông thôi. Người có thể thức tỉnh Thần kiếm sĩ thì không hề nhiều.”
Trong gia tộc của Phong Tu, nếu như ai đó thức tỉnh chức nghiệp kiếm sĩ phổ thông thì dù cho có huyết mạch hỗ trợ, nhiều nhất cũng chỉ giúp người đó trở thành Thánh kiếm sĩ trong đợt chuyển chức lần hai thôi.
Được thăng cấp từ chức nghiệp phổ thông thành chức nghiệp cấp hiếm.
Chỉ có Thần kiếm sĩ như Phong Tu thì mới có thể chắc chắn 100% trở thành chức nghiệp cấp huyền thoại.
Thậm chí còn có thể trải qua thăng hoa chức nghiệp, nhảy vọt từ chức nghiệp cấp hiếm lên thành chức nghiệp cấp huyền thoại trung đẳng.
Ánh mắt Tả Mai mang theo một tia ngưỡng mộ, nàng ấy nói: “Nói như vậy, tương lai ngươi có khả năng sẽ thành chức nghiệp cấp huyền thoại trung đẳng.”
Phong Tu gật đầu nói: “Có khả năng nhất định nhưng cũng không cao, thăng hoa chức nghiệp quá khó rồi.”
Hạ Tuyết thấp giọng nói: “Không biết Lâm Mặc Ngữ ra sao rồi, cũng sắp đến lúc hắn phải chuyển chức rồi đi, không biết hắn có thể thăng hoa chức nghiệp được không.”
Phong Tu nói: “Hắn cũng đã trở thành Thần Tướng rồi, thăng hoa chức nghiệp đối với hắn chắc hẳn cũng không quá quan trọng nữa nhỉ.”
Trong cả đế quốc này, không có nhiều Thần Tướng, Thần Tướng hiếm hơn nhiều so với chức nghiệp giả huyền thoại trung đẳng.
Hàng năm có rất nhiều người thăng hoa chức nghiệp nhưng mà vài năm hoặc thậm chí vài chục năm mới xuất hiện một Thần Tướng.
Nghĩ đến bạn học của mình đã trở thành nhân vật tầm cỡ như Thần Tướng.
Mà bản thân bây giờ mới chỉ đạt cấp 28…
Hạ Tuyết tức đến ngứa răng, hận không thể bắt lấy Lâm Mặc Ngữ, cắn hắn vài miếng.
Tả Mai đột nhiên nhìn về phía trước nói: “Lâm Mặc Ngữ.”
Mấy người nghe tiếng nhìn lại.
Chỉ nhìn thấy cách đó không xa Lâm Mặc Ngữ đang chậm rãi đi tới.
Ánh sáng trên người hắn rất chói mắt, đều đã hoàn thành thăng hoa chức nghiệp nhưng ánh sáng trên người hắn lại giống như mặt trời thiêu đốt.
Chỉ cần một mình hắn đã có thể có thể che khuất ánh sáng của tất cả mọi người.
Ánh mắt của mọi người lúc này đều tập trung vào Lâm Mặc Ngữ.
Lâm Mặc Ngữ mang theo ánh sáng chói lọi đi đến, huy hiệu màu tím trên vai cũng tỏa sáng rực rỡ.
Vụt!
Tất cả các quân nhân đều hướng về phía Lâm Mặc Ngữ cúi chào!
“Cung nghênh Thần Tướng!”
Các quân nhân hô to, giọng nói của họ vang lên tận trời.
Ánh mắt họ tràn đầy nhiệt tình và ngưỡng mộ.
Thần Tướng là mục tiêu lớn nhất mà các quân nhân theo đuổi.
Bao gồm cả ca ca của Phong Tu, ánh mắt của hắn ta lúc nhìn Lâm Mặc Ngữ cũng tràn ngập nhiệt tình giống bọn họ.
Lâm Mặc Ngữ gật đầu với họ, sau đó tiếp tục đi đến tháp Thần Hạ.
Các tầng năng lượng bao quanh bên ngoài tháp Thần Hạ giống như sóng biển cuộn trào mạnh mẽ.
Bọn họ chủ động tránh sang hai bên, nhường đường cho Lâm Mặc Ngữ.
Tất cả mọi người đều giương mắt nhìn Lâm Mặc Ngữ đi vào tháp Thần Hạ.
Không một ai dám nhiều lời.
Chỉ dựa vào thân phận Thần Tướng của hắn đã khiến bọn họ không có tư cách bàn tán rồi.
Nếu như có người dám nói nhảm thì một trăm quân nhân ở đây sẽ tấn công tập thể kẻ đó.
Sau khi Lâm Mặc Ngữ bước vào tháp Thần Hạ, tháp Thần Hạ tỏa sáng rực rỡ.
Giọng nói của Mạnh An Văn truyền tới từ tháp Thần Hạ, mang theo một cỗ áp lực khủng khiếp.
Giờ phút này tất cả mọi người đều im lặng, đến không khí cũng ngừng chuyển động.
Gió ngừng thổi, mây ngừng trôi, ánh nắng cũng ảm đạm đi mấy phần.
Cường giả cấp Thần, mạnh mẽ đến vậy.
Tháp Thần Hạ tỏa ra ánh sáng rực rỡ, bao phủ khắp đất trời.
“Hôm nay, tháp Thần Hạ mở cửa.”
“Các quy tắc được thay đổi, gọi đến tên ai thì người đó vào tháp, những người còn lại ở bên ngoài đợi.”
Giọng nói của Mạnh An Văn vừa đáng sợ vừa ngột ngạt, mọi người đều tập trung lắng nghe.
“Bây giờ bắt đầu, người đầu tiên, học viện Mộc Lập, Lâm Lập.”
Người được gọi tên lập tức bước ra khỏi hàng, đi vào tháp Thần Hạ.
Trong tháp Thần Hạ, Lâm Mặc Ngữ gặp được Bạch Ý Viễn và hai người khác.
Cuối cùng hắn cũng hiểu rõ mình nên học như thế nào.
Sau khi nghe cách làm của ba người, hắn có cảm giác thật sự không nói nên lời.
Thật không biết lão sư của mình làm thế nào mà nghĩ ra được những phương pháp đó.