Chương 719: Sở hữu bùa bù nhìn, học tập trong chiến đấu (2)
Nhưng cả ba người đều cho là rất tốt, mình thì hoàn toàn không có cơ hội để phản đối.
Bây giờ tên đã trên dây, không thể không bắn.
Nghiêm Cuồng Sinh nói: “Không phải chỉ là thất bại mấy lần, bị đánh vài lần thôi sao, có gì ghê gớm lắm đâu.”
“Ai mà chưa từng bị đánh, bị đáng mãi rồi cũng quen thôi.”
Mạnh An Văn nói: “Dù sao bây giờ thì cũng đã sắp xếp xong hết cả rồi, nếu như không muốn quá thê thảm, vậy thì cố gắng lên.”
Bạch Ý Viễn vỗ vai Lâm Mặc Ngữ, chân thành nói: “Tiểu Ngữ, lão sư tin tưởng ngươi, sẽ không quá tệ đâu.”
“Người đầu tiên đã bước vào tháp, là một pháp sư nguyên tố nước.”
“Yên tâm đi, bọn ta đã sắp xếp hết rồi, xếp từ thấp đến cao.”
Chuyện đã đến nước này, Lâm Mặc Ngữ cũng chỉ đành chấp nhận.”
Hắn ngồi xếp bằng, Mạnh An Văn đánh ra một tia sáng, lặng lẽ rơi vào cơ thể Mặc Ngữ.
Lâm Mặc Ngữ nhắm mắt lại, ý thức xa dần.
Lâm Lập tiến vào tháp Thần Hạ.
Lần đầu tiên bước vào tháp Thần Hạ, trong lòng hắn ta tràn đầy tò mò.
Trong toà tháp to sừng sững này, chứa đựng rất nhiều lịch sử của đế quốc.
Hắn ta cảm nhận được sự thiêng liêng thần thánh của nơi đây.
Khi chuyển chức lần một, hắn ta là chức nghiệp giả pháp sư hệ sóng cấp hiếm.
Sau khi chuyển chức lần hai thì biến thành pháp sư hệ sóng.
Bây giờ đã ở cấp 45, vô cùng thuần thục các kỹ năng khác nhau của mình.
Lần này, hắn ta cũng đã vượt qua tất cả khó khăn, giành được tấm vé vào cửa hiếm có này.
Sau khi vào tháp, một cảm giác áp lực vô hình đè lên người hắn ta, thuộc tính lập tức giảm xuống, mỗi một kỹ năng cao cấp cũng nhanh chóng bị phong ấn.
Trong chớp mắt hắn ta đã trở lại trạng thái khi còn ở cấp 10.
Lâm Lập không hề hoảng hốt, hắn ta biết rất rõ, bản thân sẽ không gặp nguy hiểm nào ở trong tháp Thần Hạ.
Đây chỉ là một phần của thí luyện.
“Quy tắc thí luyện, đánh bại đối thủ trước mặt, đánh bại càng nhiều, điểm số cành cao.”
Một giọng nói uy nghiêm vang lên bên tai Lâm Lập.
Quy tắc vô cùng đơn giản, mọi người đều có thể nghe hiểu.”
Phía trước không xa, đối thủ của Lâm Lập đang đứng đó.
Hai bên bị ngăn cách bởi một lớp kết giới, thí luyện vẫn chưa chính thức bắt đầu.
Thông qua kết giới, Lâm Lập nhìn thấy đối phương.
“Là bù nhìn sao?”
“Không biết cấp độ thực lực như thế nào, hiện tại ta bị áp chế xuống còn cấp 10, đối thủ có lẽ cũng sẽ không quá mạnh nhỉ.”
Trong lòng Lâm Lập do dự, toàn thân căng thẳng, chuẩn bị chiến đấu.
Bên kia kết giới, ý thức của Lâm Mặc Ngữ đã rơi vào con bù nhìn.
Hiện tại hắn cũng ở cấp 10.
Hắn cũng có những kỹ năng và thuộc tính giống với Lâm Lập.
Lúc này, hắn đã biến thành pháp sư hệ sóng.
Nhìn những kỹ năng xa lạ kia, trong đầu nghĩ đến những lời Bạch Ý Viễn đã nói.
Cách tốt nhất để hiểu biết về một chức nghiệp nào đó thì chính là biến thành chức nghiệp đó.
Mạnh An Văn nhân lúc tháp Thần Hạ mở cửa, mời 500 chức nghiệp giả đến để Lâm Mặc Ngữ rèn luyện.
Hắn ta dùng tháp Thần Hạ để sao chép các kỹ năng chức nghiệp của mỗi người, biến thành con rối.
Lâm Mặc Ngữ điều khiển con rối, chiến đấu với đối phương.
Trận chiến cùng chức nghiệp cùng cấp độ.
Trong lúc chiến đấu thì làm quen các kỹ năng, tìm hiểu các phương pháp chiến đấu của các chức nghiệp.
Mới đầu chưa quen, chắc chắn sẽ phải chịu đánh.
Mặc dù Lâm Mặc Ngữ đang điều khiển bù nhìn nhưng cũng cảm nhận được đau đớn trong trận pháp do Mạnh An Văn sắp xếp.
Ngoại trừ việc thật sự sẽ chết ra, những thứ còn lại đều giống với người thật.
Vừa nãy Lâm Mặc Ngữ mới biết chức nghiệp của Mạnh An Văn: Trận Pháp sư cấp Thần.
Các loại trận pháp khác nhau đều không phải là chuyện khó khăn gì với Mạnh An Văn.
Loại bỏ những suy nghĩ lung tung, vừa xuất hiện ngay lập tức loại bỏ.
Lâm Mặc Ngữ đương nhiên hiểu rõ, sự sắp xếp này có đạo lý riêng.
Ba người họ khổ tâm vì hắn, để cho một nhóm thiên tài xuất sắc nhất trong đế quốc đến cho hắn rèn luyện.
Nếu như bản thân còn không chịu nắm bắt cơ hội, vậy thì quá đáng tiếc rồi.
“Trở thành cường giả cấp Thần, bước cực kỳ quan trọng…”
Lâm Mặc Ngữ lặp lại những lời đám người Mạnh An Văn từng nói.
“Nếu đã như vậy, cứ để các ngươi trở thành đá mài dao của ta đi.”
Kết giới biến mất.
Một tia hàn quang loé lên trước mắt, một mũi tên băng đã bắn trúng cơ thể.
Đau, rất đau.
Toàn thân tê cóng, hoá ra đóng băng cũng đau đến thế.
Cảm giác lạnh cóng đau đớn muốn nứt toác cả ra.
Lâm Mặc Ngữ hoàn toàn không phản ứng, nói cách khác, trong tiềm thức không hề có ý muốn né tránh.