Chương 720: Sở hữu bùa bù nhìn, học tập trong chiến đấu (3)
Ngày thường đã quen với việc có Áo Giáp Hài Cốt, quen với việc chuyển giao sát thương của quân đoàn Vong Linh.
Hoàn toàn không để tâm đến mức độ công kích như thế này.
Hắn quên mất bây giờ chỉ là một pháp sư hệ sóng cấp 10 được gắn trên người của một con bù nhìn.
Đợi đến khi phản ứng lại thì đã muộn.
Mũi tên thứ hai lập tức xé gió lao tới.
Cơ thể bị đông cứng không thể làm ra bất cứ hành động gì, trực tiếp bị đâm trúng.
Trong cơn đau dữ dội, bù nhìn biến mất.
Trong chớp mắt, Lâm Mặc Ngữ thật sự có cảm giác rằng mình đã chết.
Giây tiếp theo, ý thức của hắn lại rơi vào một con bù nhìn hoàn toàn mới.
Cấp độ đã được tăng lên cấp 12, kỹ năng không thay đổi, thuộc tính lại có chút thay đổi.
Kết giới quen thuộc, đối thủ quen thuộc.
Lâm Lập ở bên kia kết giới có chút sững sờ, đối thủ này quá yếu rồi.
Hai mũi tên băng ngay lập tức bị giải quyết xong, thậm chí cũng không né, đến phản ứng lại cũng không có.
Cảm giác này giống như đang đánh vào người gỗ.
Đây mà là thí luyện sao?
Sao lại có cảm giác đang chơi trò chơi vậy.
Hay là nói, trận đầu tiên chỉ là món khai vị mà thôi.
Bây giờ đã tăng lên 2 cấp, đến cấp 12 rồi.
Lâm Lập không dám lơ là, luôn đề cao cảnh giác.
Cuối cùng Lâm Mặc Ngữ cũng phản ứng lại, vừa nãy đúng là sơ ý rồi.
“Phải vứt bỏ toàn bộ phương pháp chiến đấu trước đây, hiện tại ta là pháp sư, pháp sư cấp 12.”
“Không có quân đoàn Vong Linh, không có Áo Giáp Hài Cốt, không có chuyển giao sát thương.”
“Ta chỉ có thể chịu nhiều nhất hai đến ba đòn tấn công.”
Lâm Mặc Ngữ không ngừng nhắc nhở bản thân.
Hắn bắt đầu thích nghi dần với “thân phận mới” của mình.
Kết giới biến mất, trận chiến thứ hai lại bắt đầu.
Một mũi tên băng xé gió lao tới, lần này Lâm Mặc Ngữ lập tức phản ứng, nhanh chóng tránh sang một bên.
Đồng thời chỉ tay một cái, kích hoạt kỹ năng, ném ra một mũi tên băng.
“Cuối cùng cũng động rồi, quả nhiên vừa nãy chỉ là món khai vị!” Lâm Lập nhìn thấy Lâm Mặc Ngữ bắt đầu đánh trả, cảm thấy mình đã đoán đúng.
Bây giờ mới chính thức là thử thách.
Chỉ là…
Độ chính xác của mũi tên băng của đối phương chênh lệch khá nhiều.
Mũi tên băng không hề ngắm trúng hắn ta, mà lại lướt qua bên người rồi biến mất.
Lâm Lập cảm thấy kì lạ nhưng tay vẫn không dừng lại.
Kỹ năng của pháp sư hệ sóng cấp 12 không nhiều, quay đi quay lại chỉ có mấy kỹ năng, đến cả Khiên Ma Thuật cũng không có.
Hắn ta tung ra hết kỹ năng này đến kỹ năng khác.
Lâm Mặc Ngữ đột nhiên rơi vào thế bị động, chật vật né tránh.
Cuối cùng, sau khi liên tục tránh né mấy đòn tấn công, đã xảy ra sơ sót, không tránh được.
Bị Lâm Lập tận dụng cơ hội…
Lâm Mặc Ngữ hồi thần từ trong đau đớn, biến thành pháp sư hệ sóng cấp 14.
“Ta đã quá quen với việc khóa chặt mục tiêu của Ngọn Lửa Linh Hồn rồi, cũng quen với việc tấn công phạm vi tập thể của Răng Nanh Hài Cốt.”
“Mũi tên băng yêu cầu phải nhắm trúng mục tiêu mới được…”
“Còn có bóng nước phía sau, cũng phải nhắm trúng mục tiêu.”
“Mũi tên băng nhanh hơn bóng nước nhưng mà tốc độ xoay của bóng nước nhanh, hai cái có thể bổ sung cho nhau.”
Lâm Mặc Ngữ không ngừng phân tích sai lầm của mình, tiến hành sửa đổi.
Thời gian chờ đợi không lâu, chỉ vỏn vẹn có một phút.
Lâm Mặc Ngữ chỉ kịp tóm tắt sơ bộ, trận chiến mới lại bắt đầu.
Lần này người thua vẫn là Lâm Mặc Ngữ nhưng so với lần trước đã tốt hơn rất nhiều.
Ba người Mạnh An Văn theo dõi toàn bộ quá trình, ghi nhận mọi sự thay đổi của Lâm Mặc Ngữ.
Bạch Ý Viễn rất hài lòng với biểu hiện của Lâm Mặc Ngữ: “Không tệ không tệ, Tiểu Ngữ tiến bộ rất nhanh.”
Nghiêm Quảng Sinh gật đầu: “Mạnh hơn ngươi năm đó.”
Bạch Ý Viễn hừ lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ không mạnh hơn ngươi?”
Hai người cực kỳ không hợp nhau, mặc dù không còn đánh nhau như lúc trước nhưng cũng khó tránh tranh cãi vài câu.
Bạch Ý Viễn ôn tồn nói: “Ta tin tưởng vào khả năng lĩnh ngộ của Tiểu Ngữ, chỉ là liên tiếp thất bại không biết có đả kích lòng tự tin của Tiểu Ngữ hay không.”
Dù sao Lâm Mặc Ngữ đều luôn thuận buồm xuôi gió.
Lần lượt tạo nên lịch sử, dường như chưa từng nếm trải mùi vị thất bại.
Bây giờ liên tiếp thất bại, thật sự có thể đả kích đến lòng tự tin.
Mạnh An Văn lắc đầu: “Không đâu, ngươi cũng không phải không nhìn thấy nỗ lực của Tiểu Ngữ, một khi hắn nỗ lực hết sức, chút đả kích đó thì có ý nghĩa gì.”
Nghiêm Quảng Sinh nói: “Càng thuận lợi thì càng phải chấp nhận một chút thất bại. Không có cường giả nào trưởng thành mà không gặp thất bại cả.”
“Hơn nữa ta thấy Tiểu Ngữ đã dần thích nghi, hắn có thể làm được.”
Hiếm khi Bạch Ý Viễn không phản bác lại, hiển nhiên cũng đồng tình với những lời Nghiêm Quảng Sinh nói.
Trong tháp thí luyện, một lượt thi đấu mới lại bắt đầu.