Chương 721: Chúng ta đều trở thành đá mài dao cho Lâm thần tướng (1)
Cấp độ đã lên đến cấp 26, Lâm Mặc Ngữ đã bắt đầu thích nghi với thân phận pháp sư hệ sóng.
Bắt đầu chiến đầu theo cách của pháp sư.
Mà những phương pháp này, đều là học được của Lâm Lập, rập theo một khuôn không hề khó.
Vẫn có một số thứ mà Lâm Mặc Ngữ có được dựa vào kinh nghiệm chiến đấu trước đây.
Dần dần, Lâm Mặc Ngữ càng lúc càng thuần thục.
Cả hai người đều có Khiên Ma Thuật trên người, bắt đầu tấn công lẫn nhau.
Hai người không hề đứng yên bất động mà vừa chạy vừa chiến đấu.
Trận chiến của pháp sư không phải chỉ đứng yên và ra đòn.
Đó là khi có các kỵ sĩ hàng đầu ở ngay phía trước, pháp sư có thể đứng yên, biến thành đại bác, trở thành thứ phát ra sức mạnh lớn nhất.
Nếu như khi đối đầu với kẻ địch, cần phải tấn công trong lúc né tránh.
Lúc trước Lâm Mặc Ngữ đã quen với việc quân đoàn Vong Linh chắn ở phía trước, hoặc là bản thân trực tiếp dùng Áo Giáp Hài Cốt, biến thành lá chắn sống.
Vừa chạy vừa đánh giống như thế này, e là lần đầu tiên.
Lâm Lập lúc này đã nghiêm túc nhìn nhận, hắn cảm giác đối thủ của mình đang nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn.
Hơn nữa cách đánh của đối thủ sao lại có chút quen mắt.
Lâm Lập bỗng dưng nhận ra, đây hoàn toàn là sao chép cách đánh của mình.
Nếu đã như vậy, Lâm Lập lập tức thay đổi cách thức chiến đấu, thay đổi nhịp độ.
Lâm Mặc Ngữ lập tức thích nghi nhưng chỉ một lúc sau, Lâm Mặc Ngữ lại học được cách thức chiến đấu của hắn ta.
Hai bên lại rơi vào thế giằng co.
Mặc dù Lâm Lập nhìn có vẻ đang chiếm ưu thế nhưng ưu thế này nhanh chóng bị Lâm Mặc Ngữ san bằng.
Khả năng học tập của Lâm Mặc Ngữ vô cùng mạnh mẽ, cộng thêm với kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú.
Chẳng mấy chốc đã tìm ra được nhịp độ của riêng mình, bắt đầu đảo ngược điểm số.
Lâm Lập kinh hãi, khả năng học tập của đối phương quá mạnh mẽ, mạnh đến mức khủng bố.
Không chỉ học được cách thức chiến đấu của mình, mà còn bắt đầu vượt qua mình.
Hai bên có cùng cấp độ, cùng một thuộc tính và kỹ năng.
Những thứ so sánh là kỹ năng chiến đấu, kinh nghiệm chiến đấu cùng với khả năng thích ứng với mọi hoàn cảnh.
Cuối cùng, hai bên chiến đấu 12 hiệp, khi mà cả hai bên đều đạt đến cấp 32, Lâm Mặc Ngữ đã đánh thắng Lâm Lập.
Đến lúc này, Lâm Mặc Ngữ đã khá quen thuộc với kỹ năng của pháp sư hệ sóng dưới cấp 40.
Lâm Lập không hề rời khỏi tháp Thần Hạ, mà bị truyền tống đến một không gian độc lập khác.
Lâm Lập bắt đầu suy nghĩ về cái được và mất của mình.
Tuy rằng cuối cùng đã thất bại nhưng mà cũng giúp hắn ta tìm ra tư duy chiến đấu mới, không thể coi là không có thu hoạch gì.
Bên ngoài tháp Thần Hạ, hàng ngàn cặp mắt đang nhìn chăm chăm vào tháp Thần Hạ.
Sau khi Lâm Lập bước vào tháp Thần Hạ thì không còn động tĩnh gì nữa.
Gần 20 phút sau, giọng nói của Mạnh An Vặn lại vang lên lần nữa.
“Người thứ hai, học viện Thanh Phong, Hùng Tiếu Nghiên.”
Một nữ pháp sư hiên ngang mạnh mẽ bước ra khỏi đội, bước vào tháp Thần Hạ.
Một trận chiến mới lại bắt đầu, vẫn bắt đầu từ cấp 10.
Hùng Tiếu Nghiên là một pháp sư Cuồng Phong, điều khiển nguyên tố gió, nhịp độ chiến đấu nhanh hơn nhiều so với phép thuật hệ nước của Lâm Lập.
Lưỡi dao gió, con dao gió đánh đến độ Lâm Mặc Ngữ trông có vẻ nhếch nhác.
Nhịp độ thay đổi đột ngột làm cho Lâm Mặc Ngữ không kịp thích nghi.
Ở hiệp đầu tiên, Lâm Mặc Ngữ chỉ trụ được 10 giây.
Sau đó Lâm Mặc Ngữ bắt đầu điều chỉnh nhịp độ chiến đấu của mình, để bản thân nhanh hơn chút, càng lúc càng nhanh.
Áp lực mà Hùng Tiếu Nghiên phải đối mặt cũng dần tăng lên.
Từ việc đánh bại đối thủ một cách dễ dàng, dần dần trở nên khó khăn hơn.
Sau đó lại ngang tài ngang sức, rơi vào thế giằng co.
Giống với Lâm Lập, đợi khi đạt đến cấp 32, Hùng Tiếu Nghiên cuối cùng cũng bị đánh bại.
Sau khi thất bại, Hùng Tiếu Nghiên cảm thấy có chút thất vọng.
Bản thân rõ ràng là cấp 46, kết quả lại phải bắt đầu từ cấp 10, liên tục cho đến cấp 32 thì kết thúc.
Nàng ấy cảm thấy chưa phát huy được hết sức chiến đấu của mình.
Nàng ấy được truyền tống đến một không gian khác, gặp được Lâm Lập.
Nhìn nhau một cái, hai người lập tức nhận ra nhau.
Mặc dù không học cùng học viện nhưng đều là học viên của học viện Hạ Kinh, cả hai từng cùng lập đội đánh phó bản.
Hùng Tiếu Nghiên không được nhịn hỏi: “Ngươi đánh được tới cấp mấy?”
Lâm Lập cũng không giấu giếm: “Đến cấp 32, còn ngươi?”
Hùng Tiếu Nghiên đỏ mặt: “Ta cũng đến cấp 32.”
Lâm Lập thở phào, không vượt qua mình là được.
Hắn ta cảm thấy bài khảo hạch này cũng xem như công bằng.
Nếu không thì dựa vào sức chiến đấu cấp 42 của mình, làm sao cạnh tranh với người khác được.