Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 736 - Chương 736: Miệng Không Lựa Lời, Kẻ Đầu Sỏ Gây Chuyện (1)

Chương 736: Miệng không lựa lời, kẻ đầu sỏ gây chuyện (1)
Phòng Thủ Tối Đa lập tức bị đánh bại, kỵ sĩ bay ra ngoài cùng với tiếng kêu thảm thiết, ngã trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.

Đội năm người chạy tới, kỵ sĩ hỗ trợ trị liệu cộng thêm hai pháp sư, hiện giờ chỉ còn hỗ trợ và trị liệu đứng ở đó.

Cuộc chiến kết thúc quá nhanh, từ lúc bọn họ chạy tới đến khi kết thúc chưa quá ba giây.

Đông Phương Dao ở bên cạnh sững sờ.

Loại kỹ xảo chiến đấu như Lâm Mặc Ngữ thật sự là điều con người có thể làm được sao?

Không chỉ bắt mắt mà còn lưu loát sinh động.

Thật sự là quá mạnh mẽ.

Lúc Lâm Mặc Ngữ xoay người, ánh lửa lại bùng lên lần nữa.

Vị thành viên hoàng thất vừa mới được trì hoãn hai giây, lại kêu gào thảm thiết.

Lâm Mặc Ngữ không quên hắn ta, Lâm Mặc Ngữ thù rất dai.

Đông Phương Dao thấy vậy mí mắt nhảy dựng, nghĩ thầm sau này tuyệt đối không thể đắc tội Lâm Mặc Ngữ.

Cuộc chiến đấu ở đây càng thu hút thêm sự chú ý của nhiều người, khí tức khổng lồ quét qua, có người bay tới.

Chức nghiệp giả đỉnh cao cấp trên 70 bay trên bầu trời.

Người vừa tới đứng giữa không trung, nhìn thấy tình huống trong đại điện.

Sắc mặt lập tức thay đổi, gầm lên một tiếng: “Thật to gan! Dám ra tay với hoàng tử ngay trong hoàng cung, ai cho ngươi lá gan này.”

Đôi mắt của Lâm Mặc Ngữ hơi híp lại, lộ ra càng nhiều khí tức nguy hiểm hơn.

Không phải chưa từng giết cấp 70.

Đông Phương Dao nhanh chóng chạy tới, lớn tiếng kêu lên: “Lục thúc, hiểu lầm rồi.”

Nếu như nàng ta không kêu dừng, chuyện này có thể thật sự không cứu vãn nổi nữa.

Không thể mạo hiểm chơi đùa với quân đoàn Vong Linh của Lâm Mặc Ngữ.

Nếu thật sự đánh nhau, hoàng cung này có lẽ sẽ bị phá hỏng hơn nửa.

Hơn nữa cho dù Lâm Mặc Ngữ đứng đó để cho bọn họ giết, ngay cả phụ thân của nàng ta đến cũng không dám giết.

Nếu không Cuồng thần, Bạch Thần chắc chắn sẽ phá hủy cả hoàng cung này.

Thấy Đông Phương Dao chen vào, Lâm Mặc Ngữ biết cuộc chiến này không thể đánh nữa.

Lâm Mặc Ngữ thu hồi kỹ năng, không ra tay nữa.

Đông Phương Thuận nằm dưới đất cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hắn ta cố nén đau đớn vùng vẫy, lớn tiếng kêu lên: “Lục thúc, mau giết hắn, mau giết hắn!”

Lời còn chưa dứt, đột nhiên Đông Phương Thuận lại kêu lên một tiếng thảm thiết.

Lần này còn đau hơn lần trước, hắn ta cuộn người, liên tục lăn qua lăn lại dưới đất.

Lục thúc trong miệng hai người trợn mắt nhìn chằm chằm Lâm Mặc Ngữ, thấp giọng quát: “To gan.”

Đông Phương Dao vội vàng nói: “Lục thúc, hắn ta đáng đời bị như vậy.”

Đông Phương Dao lại vội vã nói với Lâm Mặc Ngữ: “Đây là Lục thúc của ta, Đông Phương Mộc.”

Nàng ta sợ hai người đánh nhau, nếu vậy thật sự không thể cứu vãn nổi.

Đông Phương Mộc hơi sững sờ, dù thế nào ông ta cũng không ngờ được, Đông Phương Dao lại nói ra lời như vậy.

Người trẻ tuổi trước mặt này rốt cuộc có thân phận gì, Đông Phương Thuận chính là anh trai của Đông Phương Dao đấy.

Tuy không phải anh trai ruột nhưng nói thế nào cũng là hoàng tử.

Thành viên hoàng thất phải đoàn kết, sao nàng ta lại đi bảo vệ người ngoài.

Lâm Mặc Ngữ không tiếp tục tiến hành công kích nữa, Ngọn Lửa Linh Hồn vẫn đang bùng lên trong lòng bàn tay, dường như có thể ra tay bất cứ lúc nào.

Đông Phương Thuận lại dễ chịu hơn chút, lần này hắn ta không dám kêu nữa.

Hắn ta nhìn về phía Lâm Mặc Ngữ bằng ánh mắt tràn ngập thù hận, đồng thời còn mang theo sự sợ hãi.

Người này quá đáng sợ, hắn ta chưa từng gặp người nào như thế này.

Chưa nói lời nào đã ra tay, hơn nữa kỹ năng còn quỷ dị như vậy.

Lại có thêm người tới, một đám bay tới, trong nháy mắt trên không trung đã đứng đầy người.

Đều là thành viên hoàng thất, không ai ngoại lệ đều là chức nghiệp giả đỉnh cao cấp trên 70.

Khí tức khổng lồ xông thẳng về phía chân trời, bao phủ cả hoàng cung.

Bọn họ đến khiến cho Đông Phương Thuận càng tự tin, hắn ta lại gào lên bừa bãi: “Ngươi xong rồi, ngươi có biết ta là ai không? Ta chính là hoàng tử, dám ra tay với ta, ngươi là cái thá gì chứ…”

Lời còn chưa dứt, hắn ta lại kêu thảm thiết ngã xuống đất lần nữa, liên tục kêu la.

Đông Phương Dao vỗ đầu một cái: “Đúng là hay quên mà.”

“To gan!”

“Muốn chết ư!”

Có mấy người nhao nhao gào lên nhưng Đông Phương Dao chắn trước mặt Lâm Mặc Ngữ, bọn họ không thể ra tay được.

Đông Phương Dao nói: “Hắn tên là Lâm Mặc Ngữ, là đệ tử của Cuồng thần và Bạch Thần, là Thần Tướng.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngẩn người.

Người trẻ tuổi này vậy mà lại là Thần Tướng.

Lúc này bọn họ mới chú ý tới, ở trên vai của Lâm Mặc Ngữ có một huy hiệu quân nhân màu tím.

Lúc trước bọn họ không để ý, hiện giờ nhìn thấy, cả đám lập tức thay đổi sắc mặt.

Lại còn là đệ tử của Cuồng thần và Bạch Thần.
Bình Luận (0)
Comment