Chương 737: Miệng không lựa lời, kẻ đầu sỏ gây chuyện (2)
Tùy tiện lấy thân phận nào ra cũng đủ khiến người ta kinh ngạc.
Nhất là thân phận Thần Tướng, địa vị càng đủ để ngang hàng với cường giả cấp Thần.
Ra tay với Thần Tướng…
Bọn họ chưa to gan đến vậy, cho dù bọn họ là thành viên của hoàng thất thì cũng không gánh vác nổi hậu quả này.
Bọn họ nhanh chóng hạ xuống, Đông Phương Dao vội kể lại chuyện vừa rồi.
Mọi người nhao nhao chào hỏi Lâm Mặc Ngữ, thái độ vô cùng tốt.
Có người liếc nhìn Đông Phương Thuận: “Nói Thần Tướng là chó mèo, vớ vẩn, quả thật là muốn chết mà.”
“Thần Tướng không thể xúc phạm, cho dù quốc chủ ở đây cũng phải khách sáo với Thần Tướng.”
“Ngươi là cái thá gì, một là không có công trạng, hai là không cống hiến, chỉ mang thân phận hoàng tử, ai cho ngươi lá gan lớn sỉ nhục Thần Tướng như vậy!”
Người ở đây đều là trưởng bối của Đông Phương Thuận, đa phần đều đã từng ở trong quân đội.
Biết rõ vị trí của Thần Tướng ở trong quân đội là gì.
Nếu như hôm nay Lâm Mặc Ngữ xảy ra chuyện gì ở đây.
Chưa nói tới Bạch Ý Viễn và Nghiêm Cuồng Sinh thì chưa tới một ngày, quân đội sẽ từ chiến trường Nguyên giết trở về.
Bọn họ mặc kệ ngươi có phải là người của hoàng thất hay không, ở trong mắt quân nhân, Thần Tướng mới là ông trời.
Đông Phương Thuận run rẩy ở trong tiếng chỉ trích, không dám phản bác bất kỳ câu nào.
Ai bảo hắn ta không có mắt, miệng cũng không nghe lời.
Mở miệng đả thương người khác, kết quả mình lại gặp xui xẻo.
Đông Phương Dao cũng lạnh lùng nhìn người huynh trưởng trong tộc của mình, người này thành sự thì ít, bại sự có thừa.
Nếu không phải Lâm Mặc Ngữ hơi kiềm chế, nếu lập tức giết chết hắn ta, thật không biết sẽ phải kết thúc như thế nào.
Đông Phương Thuận rời đi, là bị mấy trưởng bối đuổi đi.
Đông Phương Dao cười nói: “Lâm Mặc Ngữ, vừa rồi thật ngại quá.”
Nàng ta gọi thẳng tên Lâm Mặc Ngữ, là muốn dùng cách này để kéo một chút quan hệ, khiến cho hai người trông có vẻ hơi quen biết.
Dù sao hai người cũng từng trò chuyện vài lần, miễn cưỡng coi như là có quan hệ bạn bè bình thường.
Lâm Mặc Ngữ nói: “Lời vừa rồi ta nói, ngươi có đồng ý không?”
Chuyện của Đông Phương Thuận, Lâm Mặc Ngữ cũng không có để ở trong lòng.
Trong mắt hắn, Đông Phương Thuận chẳng qua chỉ là một kẻ bỉ ổi không đáng kể.
Cái gì mà hoàng tử hay không hoàng tử, Lâm Mặc Ngữ căn bản không để vào mắt.
Đồng thời hắn cũng không định mượn chuyện này để ra giá.
Hiện giờ hắn chỉ muốn tiến vào phó bản Nguyên Tố Điện, hoàn thành thăng cấp phó bản, sau đó lấy được những thứ hắn nên lấy.
Trong lòng Đông Phương Dao mừng rỡ, luôn miệng nói: “Đương nhiên đồng ý, đương nhiên đồng ý.”
Lâm Mặc Ngữ không nói thêm câu dư thừa nào, xoay người trực tiếp tiến vào phó bản.
Thấy Lâm Mặc Ngữ đi vào, Đông Phương Dao mới thở phào nhẹ nhõm.
Mấy người ở đây đều rất ngạc nhiên, rốt cuộc Đông Phương Dao đã đồng ý chuyện gì với Lâm Mặc Ngữ.
Đông Phương Dao kể lại giao dịch giữa mình và Lâm Mặc Ngữ.
“Các vị thúc thúc bá bá, Dao Nhi quyết định như vậy, mọi người xem là đúng hay sai?”
Mấy người không chút do dự nói: “Nếu như Lâm Mặc Ngữ thật sự có thể thăng cấp phó bản, vậy để hắn cày thêm vài lần thì có làm sao.”
“Đúng vậy, phó bản vốn đặt ở đây, cày nhiều cũng không hỏng được.”
“Tên Đông Phương Thuận kia nghĩ thế nào mà không phân biệt tốt xấu đã mở miệng đả thương người. May mà Lâm thần tướng không so đo với hắn ta, nếu không đã trực tiếp giết chết, không cần nói rõ lí lẽ rồi.”
Mấy người đều chấp nhận.
Cho dù Lâm Mặc Ngữ thật sự giết Đông Phương Thuận, thử hỏi bọn họ dám giết Lâm Mặc Ngữ sao?
Đừng nói đến giết Lâm Mặc Ngữ, thậm chí ngay cả đả thương hắn, bọn họ cũng không chưa chắc dám.
Bởi vì chuyện này là do Đông Phương Thuận không biết lựa lời nói ra.
Thần Tướng không thể xúc phạm, không phải thuận miệng nói ra, mà là lời khắc sâu trong lòng mỗi quân nhân.
Chỉ cần là quân nhân từng tham gia chiến trường, đều sẽ nhớ kỹ những lời này trong lòng.
Chính là có Thần Tướng mới giữ được cuộc sống hòa bình hiện giờ của Nhân tộc.
Có người đề nghị: “Ta cảm thấy, cuộc sống của Đông Phương Thuận quá suôn sẻ rồi nên để cho hắn ta vào trong quân đội rèn luyện một chút.”
“Ừ, hắn ta cấp 45 rồi, vào trong quân đội rèn luyện cũng không tệ.”
“Cứ quyết định như vậy đi, tuy hoàng thất chúng ta không có thế lực gì trong quân đội nhưng đưa người vào cũng không thành vấn đề.”
“Lỡ như hắn ta chết trên chiến trường thì phải làm sao?”
“Có cái gì mà phải làm sao, chết thì chết thôi. Mạng của thành viên hoàng thất chúng ta quý giá hơn người khác à? Người khác có thể chết mà chúng ta không thể chết ư? Đừng quên lời răn dạy của tổ tiên.”
“Cuộc sống hiện giờ trôi qua quá tốt, ta cảm thấy sau này con cháu của hoàng thất chúng ta đều nên vào trong quân đội.”