Chương 753: Cấp thần của song chức nghiệp duy nhất. (1)
Đông Phương Dao lộ ra dáng vẻ tươi cười: “Cảm ơn.”
Lâm Mặc Ngữ tiếp tục hỏi: “Bây giờ ngươi đã nghĩ ra chưa? Tại sao chúng ta lại đến đây?”
Nếu như gia tộc Đông Phương đã trấn thủ Thế giới Hủ Thi qua nhiều đời, vậy bọn họ tới được nơi này, ắt hẳn là có nguyên do.
Chắc chắn có liên quan mật thiết đến gia tộc Đông Phương.
Đông Phương Dao rất thông minh, chỉ cần bình tĩnh lại thì nhất định sẽ đoán được.
Quả nhiên Đông Phương Dao đã đoán ra: “Nếu ta đoán không sai thì chắc là chú ba đã động tay động chân vào trận truyền tống.”
Lâm Mặc Ngữ nhìn nàng ta một cái, ra hiệu bảo nàng ta nói tiếp.
…
“Chú ba kêu Đông Phương Thác, là cha ruột của Đông Phương Thuận.”
“Ông ta là chức nghiệp giả đứng đầu cấp 81, thực lực rất mạnh, địa vị trong gia tộc Đông Phương của bọn ta cũng không thấp, quyền lực khá lớn.”
“Hơn nữa, ông ta đã từng tới Thế giới Hủ Thi và cũng biết vị trí của Thế giới Hủ Thi.”
Nghe Đông Phương Dao nói thế, quả đúng là vậy.
Lâm Mặc Ngữ cười giễu cợt: “Ông ta không sợ ta sẽ sống sót quay về à?”
Đông Phương Dao lắc đầu: “Có lẽ ông ta hoàn toàn không nghĩ đến việc chúng ta có thể sống sót quay về. Thế giới Hủ Thi rất đáng sợ, cho dù là cường giả cấp Thần rơi vào đây cũng có thể gặp nguy hiểm.”
“Vả lại, cho dù chúng ta có thể may mắn sống sót quay về, e rằng cũng không có chứng cứ.”
Trong mắt Lâm Mặc Ngữ nổi lên sát ý, nói: “Mặc dù không có chứng cứ nhưng đôi khi cũng không cần chứng cứ.”
“Hy vọng đến lúc đó, gia tộc Đông Phương các ngươi không đứng sai phe.”
Đông Phương Dao rùng mình.
Lời mà Lâm Mặc Ngữ nói khiến nàng ta cảm thấy sợ hãi.
Chưa từng có kẻ nào dám uy hiếp gia tộc Đông Phương như vậy.
Kể từ khi đế quốc Thần Hạ được thành lập, gia tộc Đông Phương của bọn họ chính là hoàng gia, là chủ nhân đế quốc.
Hoàng thất chủ chính, Thần Tướng chủ quân.
Hai bên hỗ trợ lẫn nhau nhưng vẫn độc lập, không ảnh hưởng lẫn nhau.
Nhưng một khi có Thần Tướng chết trong tay hoàng thất…
Đó là chuyện lớn.
Đối với quân nhân mà nói, Thần Tướng là trời.
Các quân nhân sẽ nghĩ, ta đầu rơi máu chảy ở tiền tuyến để bảo vệ tổ quốc, ngươi ở hậu phương lại giết chết Thần Tướng.
Kết quả có thể tưởng tượng được.
Đông Phương Dao ôm đầu: “Lâm Mặc Ngữ, chuyện này sau khi quay về, ta nhất định sẽ cho ngươi một lời giải thích.”
“Vì đế quốc, hãy cho ta một cơ hội.”
Lâm Mặc Ngữ nhìn chằm chằm Đông Phương Dao một hồi lâu, chậm rãi gật đầu.
Vậy để hắn xem thử lời giải thích này có thể làm hắn hài lòng hay không.
Lâm Mặc Ngữ cũng không muốn quốc gia đại loạn, điều này không có lợi gì cho người dân và Nhân tộc.
Nhưng bảo hắn tha thứ cho thủ phạm vì những lý do này thì tuyệt đối không thể được.
Lâm Mặc Ngữ tự nhận mình không phải là người đặt lợi ích chung lên hàng đầu.
Trên trời lại lần nữa vang lên tiếng sấm, chiếu sáng một khoảng không rộng lớn.
Cơn mưa tầm tã lại trút xuống như thác đổ.
Lần này không chỉ có mưa giông mà còn có cả sấm chớp nữa.
Tia chớp màu tím pha ánh đen lộ ra vẻ kỳ bí.
Sức ăn mòn của cơn mưa càng ngày càng mạnh, mùi hôi thối khiến cho người ta không thể nào chịu nổi.
Nhưng đám Hủ Thi thì lại tỏ ra cực kỳ hưng phấn dưới cơn mưa xối xả ấy.
Lâm Mặc Ngữ nhận ra rằng hai người sống là hắn và Đông Phương Dao, dường như đã trở thành thứ tồn tại sáng chói nhất tại Thế giới Hủ Thi.
Ở phía xa sẽ có đám Hủ Thi ngay lập tức lao tới như sóng dữ.
Lâm Mặc Ngữ cảm thấy, có lẽ là khí tức người sống của hắn đã thu hút đám Hủ Thi.
Hủ Thi tấn công vào đám người ngoại lai như bọn họ cực kỳ mạnh mẽ.
Đông Phương Dao biết một ít thông tin về Thế giới Hủ Thi nhưng những gì biết được lại không nhiều.
Trên đường đi, nàng ta đã nói cho Lâm Mặc Ngữ tất cả thông tin mà mình biết.
Trước mắt, Lâm Mặc Ngữ cũng không có manh mối gì.
Chỉ có thể đi bước nào hay bước đó.
Rầm!
Một tia chớp giáng xuống, đánh lên người Lâm Mặc Ngữ một cách vô cùng chính xác.
Áo Giáp Hài Cốt ngăn cản được tia chớp nhưng lại phát ra một tiếng vang khe khẽ.
Uy lực của tia chớp không nhỏ, mạnh hơn cả nước mưa.
Đông Phương Dao hoảng hốt vội hét lên: “Ngươi không sao chứ?”
“Không sao.” Lâm Mặc Ngữ vừa trải qua phó bản Nguyên Tố Điện nên đã quen với việc bị sét đánh lâu rồi.
Tiếng bước chân vang lên, trong cơn mưa tầm tã, một đợt Hủ Thi đang lao về phía họ.
Rầm!
Bầu trời lóe sáng, một tia chớp rơi xuống người Hủ Thi.
Thi thể bị đánh thành từng mảnh, chia năm xẻ bảy.
Lâm Mặc Ngữ hơi sửng sốt, tại sao tia chớp đó lại đánh cả Hủ Thi vậy?
Xem ra việc hắn bị sét đánh trúng cũng chỉ là do vận may mà thôi.