Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 752 - Chương 752: Không Có Linh Hồn, Không Nhận Lời Nguyền, Không Phải Sinh Vật Sống (2)

Chương 752: Không có linh hồn, không nhận Lời Nguyền, không phải sinh vật sống (2)
Không thể xác định chính xác được là do không có tin tức kích sát hay là do hoàn toàn chưa giết chết được.

Cho đến hiện tại, thế giới này mang lại cho Lâm Mặc Ngữ một cảm giác rất quái dị.

Sau đó, Lâm Mặc Ngữ nhìn cái đầu Hủ Thi cuối cùng kia.

Hắn chỉ tay, kỹ năng: Lời Nguyền Suy Lão!

Ánh sáng đỏ lóe lên, đầu lâu không có bất kỳ phản ứng gì.

Đồng tử của Lâm Mặc Ngữ co rút lại, vậy mà vẫn không có phản ứng.

Lời nguyền hoàn toàn không có tác dụng.

Hắn nhận ra một điều rằng những Hủ Thi này không phải sinh mệnh thể.

Cho dù có là những sinh vật hệ bất tử như Khô Lâu, tuy không có sự sống nhưng chúng vẫn có linh hồn.

Linh hồn là sự tồn tại cơ bản nhất của sinh mệnh thể.

Nhưng Hủ Thi ở trước mắt này lại không có linh hồn, chúng là những thi thể thật sự.

Vậy nên, bọn chúng không chịu ảnh hưởng bởi lời nguyền cũng không sợ công kích linh hồn.

Tại sao giết mãi mà chúng vẫn không chết, đó là vì chúng đã chết từ lâu rồi.

Nhưng tại sao rõ ràng đã chết rồi mà chúng vẫn có thể hoạt động, vẫn có thể tấn công…

Thậm chí đã bị đánh thành tro vẫn có thể khôi phục lại.

Lâm Mặc Ngữ không thể nào hiểu được.

“Đi thôi.” Thí nghiệm đã kết thúc, tiếp tục ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì.

Nếu trung tâm có lối thoát, vậy phải nghĩ cách tìm ra nó.

Đông Phương Dao thở phào, theo sát phía sau Lâm Mặc Ngữ, không dám để tụt lại bước nào.

Hai người tiến lên trong cơn mưa, nước mưa rơi xuống Áo Giáp Hài Cốt, không ngừng phát ra tiếng xèo xèo.

Lâm Mặc Ngữ bổ sung thêm một lần Áo Giáp Hài Cốt cho mình và Đông Phương Dao.

Trên đường đi, bọn họ lại gặp phải vài Hủ Thi, tất cả đều bị Khô Lâu pháp sư thẳng tay tiêu diệt.

Hủ Thi rất yếu, một lần Nguyên Tố Bạo Liệt là đã có thể làm chúng nổ tan tành rồi.

Khô Lâu không ngừng chịu sát thương bị ăn mòn từ nước mưa hôi thối kia, Lâm Mặc Ngữ không thể thu hồi chúng, chỉ có thể đợi đến khi rời khỏi phạm vi cơn mưa rồi mới có thể tính tiếp.

Đi được nửa tiếng, cuối cùng bọn họ cũng rời khỏi phạm vi mưa.

Lâm Mặc Ngữ tiện tay thu hồi Khô Lâu vào.

Khô Lâu pháp sư đã trở về Không Gian Triệu Hồi một cách thuận lợi nhưng Khô Lâu Chiến Sĩ Cuồng Bạo lại không thể trở về.

Lâm Mặc Ngữ dừng bước, cảm thấy có hơi kỳ lạ.

Rõ ràng đã rời khỏi phạm vi cơn mưa, tại sao lại không thể thu hồi Khô Lâu Chiến Sĩ Cuồng Bạo?

Cẩn thận cảm ứng một chút thì phát hiện Khô Lâu Chiến Sĩ Cuồng Bạo vẫn đang bị thương.

Sát thương rất yếu ớt, nhỏ bé đến mức nếu hắn không cẩn thận cảm nhận, thậm chí sẽ không phát hiện ra.

Chính vì bị thương nên hắn mới không thể thu hồi Khô Lâu Chiến Sĩ Cuồng Bạo được.

Lâm Mặc Ngữ cẩn thận tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm ra được nguồn gốc của vết thương chính là vị trí bị đầu Hủ Thi cắn trước đó, bên trên có một dấu răng nhỏ hơn sợi tóc.

Vết thương nhỏ như vậy, tấn công nhỏ như vậy thế mà lại có thể kéo dài lâu đến thế.

Bắt đầu tính từ lúc bị cắn đến bây giờ ít nhất cũng đã qua vài tiếng, vậy mà nó vẫn còn đó.

Lâm Mặc Ngữ nhìn Đông Phương Dao, hỏi: “Lúc trước ngươi từng nói, không được để Hủ Thi cắn phải không?”

Đông Phương Dao giờ đã bình tĩnh hơn rất nhiều, đáp: “Đúng vậy, phụ thân đại nhân đã từng nói, nếu bị Hủ Thi cắn, cuối cùng sẽ biến thành Hủ Thi.”

Sắc mặt Đông Phương Dao có hơi thay đổi, kêu lên: “Ngươi nói Khô Lâu của ngươi trúng độc Hủ Thi sao?”

“Đây là độc sao? Hay là thứ gì…” Trong lòng Lâm Mặc Ngữ có hơi dao động, Vu Yêu tướng quân xuất hiện.

Ánh sáng trắng rực rỡ phát sáng trên người Khô Lâu Chiến Sĩ Cuồng Bạo.

Kỹ năng: Tiêu Trừ.

[Tiêu Trừ (cấp 3): Tiêu trừ tất cả trạng thái dị thường mà thành viên quân đoàn phải chịu.]

Với kỹ năng Tiêu Trừ, vết thương trên xương của Khô Lâu Chiến Sĩ Cuồng Bạo đã nhanh chóng biến mất.

Lâm Mặc Ngữ thở phào nhẹ nhõm, mặc dù thế giới này quỷ dị nhưng chung quy lại cũng không phải “vô phương cứu chữa”.

Ít nhất thì vết thương này vẫn có thể trị được.

Hắn thử thu hồi Khô Lâu Chiến Sĩ Cuồng Bạo thì thấy rất thuận lợi.

Quả nhiên đã không sao nữa rồi.

Đông Phương Dao trợn tròn mắt: “Ngươi hóa giải được độc Hủ Thi hả?”

Lâm Mặc Ngữ lắc đầu: “Không phải là ta hóa giải mà là vật triệu hồi của ta.”

Đông Phương Dao lo lắng hỏi: “Vậy vật triệu hồi của ngươi có thể hóa giải độc Hủ Thi của người khác không?”

“Không thể, kỹ năng của vật triệu hồi chỉ có tác dụng với vật triệu hồi của ta.”

Câu trả lời của Lâm Mặc Ngữ khiến Đông Phương Dao lộ ra vẻ thất vọng.

Đông Phương Dao khẽ thở dài, một tia hy vọng vừa thắp lên lại bị vụt tắt.

Lâm Mặc Ngữ lại tiến về phía trước, Đông Phương Dao lập tức đuổi theo, đồng thời hỏi khẽ: “Lâm Mặc Ngữ, nếu ngày nào đó ngươi có năng lực chữa khỏi độc Hủ Thi, có thể giúp ta cứu một người không?”

Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Chỉ cần không ảnh hưởng đến ta là được.”
Bình Luận (0)
Comment