Chương 774: Bí cảnh Tái Sinh, thần Sinh Mệnh (2)
Thử thêm mấy lần, Đông Phương Dao thở dài: “Nếu không mình ngươi vào thôi, ta ở bên ngoài đợi.”
Lâm Mặc Ngữ cũng không do dự, triệu hồi ra một đội quân đoàn Vong Linh bảo vệ Đông Phương Dao, sau đó tự mình bước vào.
Hắn thuận lợi bước qua kết giới, đi qua cầu, đến trước cổng lớn của trang viên.
Khi nhìn thấy cổng trang viên, Lâm Mặc Ngữ dừng lại.
Trên cánh cửa có khắc hình một câu quyền trượng.
Hình dạng của quyền trượng giống hệt với Quyền Trượng Tái Sinh, chính xác mà nói thì thân cây quyền trượng giống hệt nhau.
Quyền Trượng Tái Sinh trên cánh cửa có thêm một viên đá lục giác.
Lâm Mặc Ngữ biết đây chinh là sinh mệnh cốt lõi mà Quyền Trượng Tái Sinh còn thiếu.
Chỉ khi có được sinh mệnh cốt lõi, Quyền Trượng Tái Sinh mới có thể trở nên hoàn chỉnh.
Nhẹ nhàng đẩy cửa một cái, cánh cửa trang viên tự động mở ra, Lâm Mặc Ngữ bước vào trong.
Sau khi hắn bước vào, cánh cửa trang viên tự động đóng lại.
Nội thất bên trong trang viên vô cùng đơn giản, chỉ có một khu vườn nho nhỏ, thậm chí đến một căn phòng cũng không có.
Nhưng mà bây giờ không có hoa, chỉ có cỏ.
Ở giữa khu vườn có một bức tượng, trong tay bức tượng dường như đang cầm cái gì đó.
Lâm Mặc Ngữ nhìn đi nhìn lại khu vườn mấy lần, không có gì bất thường, cuối cùng đi đến trước mặt bức tượng.
Bức tượng của một nữ tử, rất tinh xảo, sống động như thật.
Từ bức tượng nhìn ra, nữ tử rất đẹp.
Lâm Mặc Ngữ không nhìn ra được gì, đến thuật Dò Thám cũng không có phản ứng gì.
Ở thế giới này, thuật Dò Thám ít nhiều gì cũng sẽ có phản hồi.
Cho dù chỉ là một cái tên.
Những thứ mà ngay đến thuật Dò Thám cũng không có phản hồi thì không nhiều.
Điều này đủ để chứng minh bức tượng này có gì đó bất thường.
Lâm Mặc Ngữ kiểm tra một phen, cuối cùng ánh mắt rơi vào tư thế tay cầm thứ gì đó của bức tượng.
Lâm Mặc Ngữ lấy Quyền Trượng Tái Sinh ra rồi đặt lên đó.
Quyền Trượng Tái Sinh mà Đông Phương Dao không chạm vào được, lại yên lặng rơi vào tay bức tượng.
Quyền Trượng Tái Sinh bùng lên ánh sáng chói lóa, toàn bộ bức tượng phát ra ánh sáng lấp lánh.
Lâm Mặc Ngữ lặng lẽ lùi về sau hai bước, mặc dù không cảm thấy chút uy hiếp nào.
Nhưng Lâm Mặc Ngữ vẫn duy trì sự cảnh giác cao độ.
Trong ánh sáng chói lóa, bức tượng biến thành một cô gái.
Ngoại hình không khác gì với nữ tử loài người.
Một nữ tử xinh đẹp thánh thiện đến mức khó diễn tả bằng lời.
Vẻ đẹp của nàng ấy rất đặc biệt, cao quý, thánh thiện, như thể nàng ấy không tồn tại ở thế giới này.
Nữ tử cầm trong tay Quyền Trượng Tái Sinh, ánh mắt ôn hòa, giọng nói nhẹ nhàng: “Xin chào, Nhân tộc.”
Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Xin hỏi ngài là?”
Nữ tử nhẹ giọng đáp: “Ta đã từng là thần Sinh Mệnh.”
Toàn thân Lâm Mặc Ngữ tê dại, lòng bàn chân truyền đến một cơn ớn lạnh.
Hắn từng có nhiều suy đoán về Quyền Trượng Tái Sinh.
Khả năng lớn nhất chính là một loại vũ khí cấp huyền thoại.
Dù sao quyền trượng quân chủ mà hắn sở hữu chính là vũ khí cấp huyền thoại.
Sao mà nghĩ đến được, thế mà lại gặp được thần linh.
Đợi đã…
Lâm Mặc Ngữ nghe ra ý khác trong lời nói của nàng ấy.
Nàng ấy nói, đã từng…
Trong đôi mắt xinh đẹp của thần Sinh Mệnh lộ ra chút đau buồn, lập tức trong lòng Lâm Mặc Ngữ không khỏi dâng lên nỗi buồn sâu sắc.
Thần Thạch Lĩnh Vực tự động xoay tròn, sát khí bên trong xông ra, làm cho tinh thần của Lâm Mặc Ngữ chấn động, khiến cho hắn tỉnh táo lại.
Lâm Mặc Ngữ nhất thời sợ hãi, đối phương chưa hề nói gì cũng chưa hề làm gì, chỉ là biểu hiện ra một chút cảm xúc, bản thân đã bị ảnh hưởng theo.
Thần linh đáng sợ đến vậy sao?
Thần Sinh Mệnh có chút áy náy nói: “Thật xin lỗi, nhất thời không khống chế được cảm xúc.”
Nàng ấy chậm rãi bước đi, đi đến một nơi đáng lẽ ra là chỗ trồng hoa.
Cầm Quyền Trượng Tái Sinh trong tay vẫy nhẹ một cái, một số lượng lớn hoa đua nhau nhô lên khỏi mặt đất, nhanh chóng lớn lên và nở rộ.
Sau đó nàng ấy đi đến những nơi khác rồi làm tương tự.
Chẳng mấy chốc, khu vườn đã tràn ngập sắc hoa.
Hương hoa tỏa ra khắp nơi, cả khu vườn tràn đầy màu sắc.
Lâm Mặc Ngữ sững sờ, đây chính là bản lĩnh của thần linh sao?
Chẳng lẽ thần Sinh Mệnh thật sự có thể khống chế sinh mệnh sao?
Nữ tử nho nhã đi đến trước mặt Lâm Mặc Ngữ: “Rất lâu rồi không nhìn thấy cảnh tượng tương tự, có lẽ đây là lần cuối ta nhìn thấy rồi.”
“Nhân tộc, người biết không? Hoá ra thế giới bên ngoài không gọi là Thế giới Hủ Thi.”
Lâm Mặc Ngữ nói: “Trong ghi chép của loài người chúng ta, là bởi vì có một trận đại chiến, một loại kỹ năng cực kỳ đáng sợ, mới biến hoá thành Thế giới Hủ Thi.”
Thần Sinh Mệnh thở dài: “Người thi triển kỹ năng đó cũng là thần linh.”
“Gã đã phá huỷ thế giới của ta, biến thế giới của ta thành nơi chết chóc.”
“Gã đã giết hết người của Tam tộc, giết cả ta, đồng thời cũng tự sát.”