Chương 776: Nguyên nhân của trận chiến đó, kỹ năng cấm kỵ (2)
Trong thế giới của thần linh cũng phân chia cấp độ.
Thần Sinh Mệnh thuộc thần linh cao cấp, tương đương với cường giả cấp Thần cấp 97 của Nhân tộc.
Mà nếu như Nhân tộc có được Quyền Trượng Tái Sinh, rất có thể nhờ vào truyền thừa trong Quyền Trượng Tái Sinh trở thành cường giả cấp Siêu Thần, ít nhất cũng là một nửa Siêu Thần.
Ác Ma cũng như vậy, có thể trở thành Ma Hoàng.
Long tộc cũng có thể dựa vào thứ này mà nâng cấp huyết mạch, trở về cội nguồn, biến thành Long Hoàng.
Thế giới này trước kia được gọi là Thế giới Hủ Thi nhưng trước khi đại chiến xảy ra thì chính là thế giới của thần Sinh Mệnh, được gọi là Thế giới Tái Sinh, thế giới nơi mà sự sống được tạo ra.
Trong trận đại chiến, Quyền Trượng Tái Sinh bị thần Sinh Mệnh trước mắt đoạt được.
Lúc này một vị thần linh khác thi triển kỹ năng cấm kỵ.
Phải trả giá bằng cả sinh mạng của mình, chôn vùi toàn bộ “Thế giới Tái Sinh.”
Biến “Thế giới Tái Sinh” tràn đầy sức sống trở thành “Thế giới Hủ Thi” như bây giờ.
Thần Sinh Mệnh vừa hoàn thành truyền thừa thần vị, còn chưa kịp khai triển thần lực gì thì đã gặp phải tai hoạ ngập đầu.
Nàng ấy có thể dùng sức mạnh của Quyền Trượng Tái Sinh để tạo ra một tia hy vọng cho cả thế giới.
Nàng ấy ngã xuống, Quyền Trượng Tái Sinh bị phân chia ra.
Một phần trở thành Tia Chớp Tái Sinh, phần còn lại thành sinh mệnh cốt lõi đã không biết tung tích.
Trước khi chết, nàng ấy đã dung nhập ý chí cuối cùng vào Bí Cảnh Tái Sinh.
Mà chìa khoá mở ra bí cảnh chính là Quyền Trượng Tái Sinh.
Thần Sinh Mệnh trước mặt chỉ là ý chí cuối cùng của nàng ấy, không được xem là linh hồn.
Sau khi nghe hết câu chuyện, Lâm Mặc Ngữ không khỏi thở dài.
Không ngờ nguyên nhân là như vậy.
“Ngài cũng không biết sinh mệnh cốt lõi ở nơi nào sao?” Lâm Mặc Ngữ hỏi.
Thần Sinh Mệnh xua tan những cánh hoa: “Không biết, nếu như ngươi có duyên có thể sẽ gặp được.”
“Cảm ơn ngươi đã đem Quyền Trượng Tái Sinh đến, để cho ta có thể nhìn thấy hoa cỏ cây cối, được ngửi hương hoa một lần nữa.”
“Được rồi, những chuyện nên nói thì đã nói rồi, thời gian của ta cũng đã dần kết thúc.”
“Cuối cùng, ta lại tặng ngươi lễ vật vậy.”
Nói rồi, trên người Nữ thần Sinh Mệnh phát ra ánh sáng rực rỡ, Quyền Trượng Tái Sinh quay trở lại tay Lâm Mặc Ngữ.
Đồng thời trên Quyền Trượng Tái Sinh có thêm một viên sinh mệnh cốt lõi.
“Người bạn Nhân tộc, đây là sức mạnh cuối cùng mà ta đã tập hợp lại để tạo ra một viên sinh mệnh cốt lõi giả.”
“Tận dụng nó, ngươi có ba cơ hội sử dụng sức mạnh cấp Thần tương đương với sức mạnh cấp 90 của Nhân tộc các ngươi.”
Bên tai vang lên âm thanh, đây là lễ vật mà thần Sinh Mệnh nói.
Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Ta nhớ thần linh rất khó chết, ngài có cơ hội hồi sinh không?”
“Đợi ngươi trở thành Siêu Thần thì sẽ biết có cơ hội hay không.”
Giọng nói của thần Sinh Mệnh suy yếu dần, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
“Quyền Trượng Tái Sinh (giả)”
“Sở hữu 3 cơ hội tấn công”
Khi thần Sinh Mệnh giải thích, Lâm Mặc Ngữ có thể cảm nhận sâu sắc nỗi buồn của nàng ấy lúc đó.
Nỗi buồn của nàng ấy không phải là vì cái chết của mình, mà là vì cái chết của rất nhiều sinh vật, toàn bộ Thế giới Tái Sinh biến thành Thế giới Hủ Thi.
Nỗi buồn này xuất phát từ trái tim, Lâm Mặc Ngữ cảm thấy cảm xúc của mình không sai.
Đây là vị thần lương thiện.
Nếu như có cơ hội, có lẽ hắn sẽ thật sự suy nghĩ đến việc hồi sinh nàng ấy.
Lâm Mặc Ngữ cất Quyền Trượng Tái Sinh đi.
Bây giờ hắn đã trở thành chủ nhân của Quyền Trượng Tái Sinh, chỉ cần có thể tìm được sinh mệnh cốt lõi chân chính thì sẽ có thể hồi phục hoàn toàn nó.
Bức tượng đã biến mất, bông hoa khô héo, trang viên xơ xác trong gió.
Đông Phương Dao ở bên ngoài kết giới kinh ngạc phát hiện kết giới ngăn nàng ta lại đã biến mất.
Trang viên cũng biến mất khỏi tầm mắt.
Lâm Mặc Ngữ đứng đó, nhìn trầm ngâm.
Nàng ta nhanh chóng chạy đến: “Sao vậy?”
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu, không nói gì: “Không có gì, hiểu ra một số chuyện thôi.”
Đông Phương Dao thông minh không hỏi nữa.
Nếu như Lâm Mặc Ngữ muốn nói thì sẽ chủ động nói ra.
Nếu như đã không muốn nói, vậy thì hỏi làm gì.
Một lối ra xuất hiện trước mắt hai người, đứng gần lối ra có thể cảm nhận được luồng khí độc đáo của Thế giới Hủ Thi.
Lâm Mặc Ngữ không khỏi thở dài trong lòng, Thế giới Tái Sinh tốt đẹp lại biến thành như thế này.
Thật sự không biết vị thần linh thi triển kỹ năng cấm kỵ kia nghĩ gì.
Lâm Mặc Ngữ không phải thần linh, không có cách nào lý giải được cách nghĩ của thần linh.
“Đi thôi!”
Thu hồi quân đoàn Vong Linh, hắn rời khỏi bí cảnh cùng Đông Phương Dao.
Bên tai truyền đến tiếng gầm rú, áp lực kinh khủng từ bốn phương tám hướng ập đến, giống như muốn ép bọn họ thành từng mảnh.