Chương 777: Một phút quyết định sống chết (1)
Một cái đuôi cực kỳ to lớn quét qua, đánh mạnh vào cơ thể Lâm Mặc Ngữ.
Áo Giáp Hài Cốt phát ra ánh sáng rực rỡ, chắn cái đuôi lại nhưng Áo Giáp Hài Cốt cũng đồng thời vỡ tan.
Sau đó là một bàn tay ấn xuống, đánh thật mạnh vào người Lâm Mặc Ngữ.
Lâm Mặc Ngữ vẫn bất động, tất cả sát thương đều chuyển qua cơ thể của quân đoàn Vong Linh.
Một tảng đá to lớn ầm ầm lao tới, đập vào người Đông Phương Dao.
Áo Giáp Hài Cốt cũng bị tảng đá đập vỡ tan.
Một móng vuốt khổng lồ khác ập xuống Đông Phương Dao.
Lâm Mặc Ngữ cuối cùng cũng tỉnh táo lại từ trận Truyền Tống, không suy nghĩ gì, lập tức khoác Áo Giáp Hài Cốt lên người Đông Phương Dao.
Hắn bị đập hai phát cũng không bị gì nhưng Đông Phương Dao không chịu nổi.
Nếu thêm một phát nữa thì đoán chừng sẽ mất mạng.
Áo Giáp Hài Cốt phát huy tác dụng kịp thời, giúp Đông Phương Dao đỡ được một đòn chí mạng, quân đoàn Vong Linh cũng xuất hiện, Khô Lâu dày đặc bao quanh bảo vệ hai người.
Lâm Mặc Ngữ lúc này mới đánh giá xung quanh.
Bọn họ đang ở giữa một thung lũng, bao quanh bởi sáu đỉnh núi cao sừng sững giống như thanh kiếm.
Nhìn thấy địa hình, Lâm Mặc Ngữ kinh ngạc: “Khu vực trung tâm.”
Theo lời kể của thần Sinh Mệnh, năm đó khu vực bùng phát mạnh mẽ nhất chính là khu vực trung tâm của Thế giới Hủ Thi.
Đặc điểm lớn nhất của khu vực trung tâm là có sáu ngọn núi.
Sáu ngọn núi hợp nhất với toàn thế giới, vô cùng kiên cố, ngay cả cuộc đại chiến năm đó cũng không thể phá huỷ được chúng.
Khu vực được sáu ngọn núi bao quanh chính là trung tâm của toàn thế giới.
“Hả, sao chúng ta lại đến nơi này.” Đông Phương Dao cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Lâm Mặc Ngữ không để ý nàng ta, ánh mắt nhanh chóng tìm kiếm xung quanh, cuối cùng tìm thấy một lớp kết giới ở một vị trí không bắt mắt.
“Là ở đó sao?” Lâm Mặc Ngữ vội vàng hỏi.
Lúc này một đòn công kích ập tới.
Là một cái đuôi rồng khổng lồ, đuôi rồng thối rữa.
Chỉ một cú quét, hàng nghìn Khô Lâu bị đánh bay, sau đó rơi xuống như mưa.
Quân đoàn Vong Linh thiệt hại nặng nề, 22 Vu Yêu tướng quân điên cuồng trị liệu.
Đông Phương Dao nhất thời không có phản ứng.
Lâm Mặc Ngữ kéo nàng ta, chỉ về phía kết giới, lại gấp gáp hỏi: “Kia là lối ra đúng không?”
Các đòn tấn công cứ nối tiếp nhau, mỗi lần đều mang theo sức mạnh cực kỳ khủng khiếp.
Quân đoàn Vong Linh bị đánh tan tác.
Nếu như không có Toàn Diện Liên Kết, Khô Lâu hứng chịu công kích đã sớm chết rồi.
Bây giờ chỉ có thể dựa vào Vu Yêu tướng quân không ngừng trị liệu mới gắng gượng sống sót.
Thậm chí Lâm Mặc Ngữ đến giờ cũng chưa từng thấy quân địch như vậy.
Nghe thấy Lâm Mặc Ngữ gấp gáp hỏi, Đông Phương Dao xác nhận lại trí nhớ của mình: “Đúng, kết giới đó có biểu tượng của gia tộc bọn ta.”
“Ngươi chắc đường rời khỏi Thế giới Hủ Thi là ở đó đúng không?” Lâm Mặc Ngữ tiếp tục hỏi, xác nhận lại lần cuối.
Trong tầm mắt, hơn phân nửa Khô Lâu bị cuốn lên không trung, trông như sắp tan rã.
Ánh sáng trị liệu trên người chúng sáng lên không ngừng.
Đông Phương Dao nhìn thoáng qua hoàn cảnh trước mắt, cẩn thận so sánh và suy nghĩ, cuối cùng đưa ra quyết định: “Không sai, chính là nơi đó.”
“Đi!”
Lâm Mặc Ngữ không nói thêm câu nào, kéo lấy Đông Phương Dao, Lôi Điện Chi Dực mở rộng ra, bay về phía kết giới.
Chỉ chớp mắt tốc độ đã đạt đến cực hạn, nhanh như tia chớp.
Khoảng cách mấy trăm mét, chưa đến nửa giây đã đến nơi.
Quân đoàn Vong Linh vừa thu đã được triệu hồi ra, nháy mắt lại xuất hiện bên cạnh, bao bọc lấy bản thân ở giữa.
Trong nửa giây này, cuối cùng Lâm Mặc Ngữ cũng nhìn ra thân phận của kẻ tấn công.
Không chỉ có một, mà là rất nhiều.
Một trong số đó là một con quái vật Hủ Thi thuộc Long tộc.
Nó có một cái đuôi rồng dài hàng trăm mét, cơ thể không ở trên mặt đất, mà là ở trên đỉnh núi.
Mỗi lần tấn công, cái đuôi sẽ phá tan không gian, sau đó trực tiếp giáng xuống.
Cho nên trong lúc tấn công, chỉ thấy đuôi rồng chứ không thấy thân.
Một con quái vật khác có hình dáng giống Ác Ma, trên lưng có cánh.
Nhưng mà chỉ có một bên cánh, hơn nữa còn mục nát tới mức chỉ còn lại bộ xương.
Bàn tay của nó không ngừng tấn công vào quân đoàn Vong Linh, đồng thời cũng có thể xuyên qua không gian, tấn công quân đoàn Vong Linh từ khoảng cách xa hàng trăm mét.
Lâm Mặc Ngữ không thể đánh giá được cấp độ của hai kẻ này nhưng có thể khẳng định, ít nhất là hơn cấp 80.
Vừa đến cổng kết giới, Lâm Mặc Ngữ kinh hãi khiếp sợ.
Trên sáu ngọn núi, luồng khí tức đáng sợ từ từ dâng lên.
Một đôi mắt đỏ lòm sáng lên từ trên đỉnh núi.
Giây tiếp theo, một bóng đen bay qua đỉnh núi.
Sắc mặt Lâm Mặc Ngữ thay đổi, duỗi tay ấn vào kết giới.
Cơ thể dần tiến vào trong kết giới, kết giới không từ chối hắn, có thể đi qua.