Chương 787: Bắt chẹt*, Bạch Ý Viễn rất chuyên nghiệp (2)
Chỉ tiếc rằng ba người bọn họ cũng giống như Đông Phương Dao, chỉ nhìn chứ không thể sờ vào được.
Trừ Lâm Mặc Ngữ ra thì ai cũng không thể chạm vào Quyền Trượng Tái Sinh được.
Bạch Ý Viễn nói: “Nếu như có thể tìm được sinh mệnh cốt lõi, vậy thì xác suất Tiểu Ngữ trở thành Siêu Thần rất cao đấy.”
Mạnh An Văn trầm ngâm suy nghĩ chốc lát hạ giọng nói: “Ta lại cảm thấy đây chẳng phải chuyện tốt, ngoại vật(*) chỉ có thể lấy để dùng, không thể ỷ lại vào nó.”
(*): Vật tuỳ thân bên ngoài
Lâm Mặc Ngữ có thể hiểu được ý trong lời nói của hắn ta.
Giả sử có thể tìm được sinh mệnh cốt lõi, hoàn toàn phục hồi được Quyền Trượng Tái Sinh nhưng ỷ lại vào ngoại vật, không phải là lựa chọn tốt nhất.
Nghiêm Cuồng Sinh cau mày: “Lão Mạnh nói lời này rất đúng, không nên ỷ lại vào ngoại vật, bất luận là đến lúc nào đi chăng nữa thì bản thân mình mới chính là thứ đáng giá nhất để dựa vào.”
“Nhưng Quyền Trượng Tái Sinh chắc hẳn là một món trang bị cấp Thần Thoại rất tốt, đến lúc đó có thể xem thử thuộc tính.”
Trang bị cấp Thần Thoại vượt qua hẳn sự tồn tại của cấp Huyền Thoại, vô cùng quý giá.
Toàn Nhân Tộc chỉ có hai món.
Lâm Mặc Ngữ nhẹ giọng nói: “Lão sư yên tâm, ta sẽ không ỷ lại vào ngoại vật.”
Chức nghiệp của hắn tính ra muốn ỷ lại vào ngoại vật e rằng cũng không được.
Sau khi chuyển chức lần hai trở thành Vong Linh quân chủ, hắn gần như đều bị bài xích với tất cả trang bị.
Lâm Mặc Ngữ rất phiền não, rốt cuộc bản thân hắn có thể sử dụng trang bị thế nào đây.
Bây giờ hắn thật sự đang hoàn toàn dựa vào chính bản thân mình.
Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Lão sư, lần này Khô Lâu của ta chết không ít, một số bị giết chết trực tiếp, thiên phú của ta cũng mất hiệu lực.”
Bạch Ý Viễn nói: “Chuyện này rất bình thường, có thể thiên phú của ngươi có loại công dụng này.”
Nghiêm Cuồng Sinh tiếp tục nói: “Cũng có khả năng tấn công của nó quá mạnh, mạnh đến nỗi đủ cắt đứt liên kết thiên phú của ngươi, ngươi triệu hồi một Khô Lâu ra đây,”
Lâm Mặc Ngữ làm theo lời triệu hồi ra một Khô Lâu.
Nghiêm Cuồng Sinh tuỳ ý vung tay ra tạo một ký hiệu đao thủ*.
(*): Động tác dùng tay mô phỏng giống như một con dao trong võ thuật.
Thanh đao khổng lồ lao ra, mang theo sát khí khủng khiếp của Nghiêm Cuồng Sinh, quấn qua người Khô Lâu.
Khô Lâu bỗng chốc nổ tung, trong nháy mắt đã bị tiêu diệt.
Trong lòng Lâm Mặc Ngữ kinh ngạc, Khô Lâu của hắn chết dễ dàng như vậy sao?
Mọi liên kết thiên phú chẳng có tí tác dụng nào.
“Lão sư, sao ngài làm được?” Lâm Mặc Ngữ hỏi.
Nghiêm Cuồng Sinh nói: “Thiên phú của ngươi được gọi là Toàn Diện Liên Kết, chỉ cần ta chặt đứt liên kết, chẳng phải thiên phú của ngươi mất hết hiệu lực rồi sao?”
“Suy cho cùng vẫn là do Khô Lâu của ngươi quá yếu, cấp độ không đủ.”
Lâm Mặc Ngữ đã hiểu.
Bất luận đối phương có thiên phú đủ mạnh hay đòn tấn công đủ lớn cũng đều có thể vượt qua thiên phú của hắn mà trực tiếp huỷ diệt Khô Lâu.
Nói cách khác, vẫn là do bản thân hắn quá yếu.
Mạnh An Văn hạ giọng nói: “Theo như lời của Tiểu Ngữ, thực ra mấy thứ trong Thế Giới Hủ Thi cũng không đáng sợ, điều rắc rối duy nhất vẫn là độc Hủ Thi.”
“Những nhà hiền triết đã khuất của Nhân Tộc chúng ta năm đó, suy cho cùng vì lo lắng độc Hủ Thi sẽ lây lan nên phải phong ấn Thế Giới Hủ Thi.”
Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Lão sư, vậy xem như Trị Liệu Sư cấp Thần cũng không cách nào hoá giải được độc Hủ Thi sao?”
Mạnh An Văn lắc đầu: “Loại cấp thấp thì có thể, loại cấp cao thì không.”
Dựa theo lời Đông Phương Dao nói, nếu như hắn có thể hoá giải được độc Hủ Thi thì hãy giúp nàng ta cứu một người.
Chắc là người nhà nàng ta có người trúng độc Hủ Thi mà còn là loại cấp cao.
Nếu không với thế lực của gia đình nàng ta đã có thể mời đến Trị Liệu Sư cấp Thần chữa trị.
“Lão sư, ngài nghĩ con người sau khi chết đi, có thể sống lại không?” Lâm Mặc Ngữ nhớ đến mấy vị cường giả cấp Thần Nhân Tộc cuối cùng đã cứu hắn.
Bọn họ tuy chết mà như vẫn sống, ý chí họ là bất tử.
Bạch Ý Viễn nói: “Trừ khi giữ lại dấu ấn linh hồn, sau khi chết đi linh hồn trở về trong dấu ấn, vậy thì còn có thể sống lại.”
“Nhưng cường giả cấp Thần…chết là chết, không có cơ hội.”
Lâm Mặc Ngữ trái lại không thể hiểu nổi, tại sao cường giả cấp Thần không thể sống lại.
Nghiêm Cuồng Sinh đứng lên vỗ vào vai Lâm Mặc Ngữ: “Sau này ngươi sẽ hiểu.”
Bạch Ý Viễn cũng đứng lên vỗ vai Lâm Mặc Ngữ: “Lần này coi như tiểu tử nhà ngươi may mắn, sau này kiềm chế chút.”
“Hai ngày nữa Đông Phương Dịch nhất định sẽ đến xin nhận lỗi, đến lúc đó vi sư bắt chẹt giúp ngươi.”
“Nhà Đông Phương là hoàng thất, nắm giữ quyền lực của đế quốc nhiều năm như vậy, có không ít mấy món đồ tốt đâu.”