Chương 829: Một công đôi việc, vừa đánh vừa trị liệu (1)
Mạc Tinh Hà cười ha ha: “Tiểu Vận quả thực được coi là thiên kiêu chi tử* nhưng mấu chốt là con bé chưa từng xin giúp đỡ từ gia tộc, cái gì cũng là đều tự mình làm.”
(*): Là một thành ngữ Trung Quốc. Thành ngữ này thường được dùng để mô tả những người đàn ông trẻ tuổi xuất sắc, tài năng, có xuất thân cao quý và được hưởng nhiều ưu ái từ số phận.
Mạc Vận từ nhỏ đã mạnh mẽ không dựa dẫm vào gia tộc.
Ngay cả học viện Sáng Thế cũng là tự lực đi thi đậu!
Đôi tỷ đệ Lâm Mặc Ngữ và Lâm Mặc Hàm cũng không cần phải nói, chính là hai tên biến thái .
Nhưng Sa Tiến của Sa gia sống đến tận bây giờ quả thực khiến người ta chú ý.
Những trưởng bối của Sa gia đã cười lệch cả miệng.
Trên chiếc cầu treo có sương mù dày đặc.
Lâm Mặc Ngữ mới vừa đánh bại thêm một con Khôi Lỗi.
Cứ ba con Khôi Lỗi, chức nghiệp là cung tiễn thủ.
Lần này, Lâm Mặc Ngữ hơi tốn chút thời gian.
Tầm khoảng 3 phút mới đánh xong.
Con Khôi Lỗi thứ ba tăng 1500 điểm thuộc tính, mà lúc này thuộc tính trên người Lâm Mặc Ngữ đã đạt tới 13000.
Sau khi xử lý nó, một tia sáng rơi xuống người Lâm Mặc Ngữ.
Dòng nước ấm càng mạnh hơn, cả người hắn được bao phủ bởi luồng ánh sáng trắng.
Nhìn từ xa, hắn giống như một chùm sáng đang bước đi.
“Sàn đài ghép hai người một nhóm, học kỹ năng trước rồi mới hoàn thành khiêu chiến, thắng thì thông qua.”
“Kỹ năng càng lúc càng khó học, thuộc tính của Khôi Lỗi cũng càng lúc càng mạnh, độ khó khiêu chiến cứ tăng lên liên tục.”
“Không chỉ là khảo nghiệm năng lực lĩnh hội, mà còn là một bài kiểm tra năng lực thực chiến.”
Lâm Mặc Ngữ nhận ra thực chất Rừng Cây Ăn Quả có thể coi là giai đoạn đầu tiên, học kỹ năng rồi tiến hành khiêu chiến có thể coi là giai đoạn thứ hai, đấy mới là phương pháp phân loại thông thường.
Suốt nhiều năm qua, mọi người đều làm sai.
Hắn đoán chắc là có liên quan tới việc rối loạn ký ức sau khi rời khỏi.
Mọi người đều không nhớ được chuyện của giai đoạn này, cho nên mới nghĩ rằng giai đoạn này là giai đoạn thứ ba.
Cuối cùng, phiên bản này cứ thế được lưu truyền suốt trăm ngàn năm.
Lần tiến vào này, Lâm Mặc Ngữ vô cùng cảm kích ba người Bạch Ý Viễn, Nghiêm Cuồng Sinh và Mạnh An Văn.
Nếu như không phải có bọn họ hóa thân thành Khôi Lỗi, cho hắn tiến hành thí luyện để đạt tới bước nắm rõ các chức nghiệp trong lòng bàn tay.
Vậy thì bản thân nhất định sẽ không thể qua ải một cách thoải mái như thế.
“Không biết sàn đài kế tiếp sẽ là kỹ năng chức nghiệp gì đây?”
Kiếm sĩ, pháp sư, cung tiễn thủ đều đã xuất hiện rồi.
Kế tiếp còn lại chắc là các loại như kỵ sĩ, thích khách, triệu hồi, quyền sư.
Đi tới sàn đài thứ bảy, hắn nhìn thấy một tấm bia đá.
“Chỉ có một tấm thôi sao?”
Một tấm bia đá, nghĩa là có một kỹ năng.
Thoạt nhìn vô cùng đơn giản, càng như thế Lâm Mặc Ngữ lại càng cảm thấy không đúng.
Hắn đi qua quan sát, trong mắt dấy lên vẻ kinh ngạc.
[Kỹ năng: Vi Quang Chữa Trị]
[Vi Quang Chữa Trị: Kỹ năng trị liệu sơ cấp, có thể tiến hành trị liệu và khôi phục sinh mệnh lực của mục tiêu.]
Vậy mà lại là một kỹ năng trị liệu.
Lâm Mặc Ngữ không khỏi tưởng tượng một chút về trận khiêu chiến sắp tới.
Hắn và một con Khôi Lỗi biết trị liệu trừng mắt nhìn nhau, xem ai sẽ độc sữa* ai trước…
(*): 毒奶 - một thuật ngữ trong game Trung Quốc, được dùng để chỉ việc người chơi gửi một số lượng lớn vật phẩm (thường là vật phẩm không hữu ích hoặc không có giá trị) cho nhân vật của người chơi khác một cách không cần thiết. Điều này có thể khiến nhân vật đó bị quá tải dẫn đến mất mạng.
Cảnh tượng này, nghĩ mà có chút buồn cười.
Dù là như nào, cứ học trước đã.
Lâm Mặc Ngữ bắt đầu học kỹ năng.
Hắn chưa từng tiếp xúc kỹ năng trị liệu, cho dù là lúc hóa thân thành Khôi Lỗi ở trong tháp Thần Hạ thì tất cả cũng đều là các loại chức nghiệp chủ chiến.
Nhưng chuyện này trước sau vẫn không làm khó được Lâm Mặc Ngữ, hắn tưởng tượng bản thân trở thành một Trị Liệu sư.
Trên chiến trường, trong phó bản, nhiệm vụ của Trị Liệu sư chính là tiến hành trị liệu cho đồng đội.
Trị liệu vết thương và phục hồi sinh mệnh lực, hóa giải khống chế, hóa giải lời nguyền, hóa giải trạng thái dị thường.
Đây chính là công việc của Trị Liệu sư.
Nửa tiếng sau, trong tay Lâm Mặc Ngữ phát ra ánh sáng nhạt.
Hắn đã thuần thục kỹ năng Vi Quang Chữa Trị rồi.
Lần đầu tiên nắm được kỹ năng của Trị Liệu sư, Lâm Mặc Ngữ cảm thấy có chút mới mẻ.
Sau khi Vi Quang Chữa Trị được tung ra, vì không có mục tiêu nên luồng ánh sáng nhạt nhòa ấy nhanh chóng tan biến vào không trung.
Kỹ năng này, nhất định phải khóa chặt mục tiêu mới có tác dụng.
Sau khi học kỹ năng xong, hắn lại chờ thêm nửa tiếng thì bia đá biến mất, một cây cầu treo mới cũng theo đó mà xuất hiện.
Ở sàn đài khác, Lâm Mặc Hàm vừa nắm được kỹ năng Vi Quang Chữa Trị, bia đá cũng biến mất.