Chương 830: Một công đôi việc, vừa đánh vừa trị liệu (2)
Lâm Mặc Hàm nở nụ cười: “Tốc độ của Tiểu Ngữ nhanh thật đó.”
Nàng ấy hiểu về đất tổ rõ nhất, thậm chí còn vượt qua cả cấp Thần như Mạc Tinh Hà.
Biết tất tần tật những quy tắc trong đất tổ.
Nàng ấy tiến vào sàn đài mới nửa tiếng mà bia đá đã biến mất.
Chứng tỏ Lâm Mặc Ngữ đã lĩnh hội trước nàng ấy cả nửa tiếng đồng hồ.
Lâm Mặc Hàm biết cũng chỉ có Lâm Mặc Ngữ mới có thể làm được tới bước này, đổi lại là người khác thì nhất định sẽ không được.
Lúc này, Mạc Vận và Ninh Y Y đều cau mày thật chặt.
Bọn họ mới vừa đi tới sàn đài, còn chưa kịp nhìn bia đá một cái thì nó đã biến mất.
Ninh Y Y giậm chân: “Cửa tiếp theo phải làm sao bây giờ?”
Lâm Mặc Ngữ không biết mấy chuyện này, Lâm Mặc Hàm cố ý không nói cho hắn biết quy tắc này.
Nàng ấy biết với tính cách của Lâm Mặc Ngữ, chỉ cần biết được quy tắc này thì nhất định sẽ nán lại chờ bọn họ.
Cho nên cố tình không nói để Lâm Mặc Ngữ có thể dốc toàn lực mà tiến tới.
Đã tới sàn đài thứ tám.
Lâm Mặc Ngữ lại nhìn thấy Khôi Lỗi.
Thử thách lần này đã thay đổi, không còn là chiến đấu nữa.
Một con Khôi Lỗi đứng ở trung tâm, đang bị những con Khôi Lỗi khác bao vây tấn công.
Lâm Mặc Ngữ vừa nhìn đã biết, nó sắp không ổn rồi.
Khoảnh khắc ấy hắn đã hiểu được yêu cầu khảo hạch của cửa ải lần này.
Không thể để nó chết…
Mục tiêu đã được khoá chặt, Vi Quang Chữa Trị bắn ra ngay lập tức.
Trên người Khôi Lỗi tức thì ánh lên một tia sáng nhạt, dường như đã hồi phục được một chút.
Vi Quang Chữa Trị chỉ là kỹ năng sơ cấp, hiệu quả trị liệu bình thường.
Thậm chí có thể nói là rất thấp.
Lâm Mặc Ngữ chỉ có thể sử dụng liên tục, không ngừng trị liệu.
Ngay cả như thế thì vẫn luôn có cảm giác khó mà duy trì tiếp được.
Kỳ thực con Khôi Lỗi cần được hắn trị liệu này có chiến đấu lực quá yếu.
Trước tình huống một chọi năm, muốn thắng được đối thủ là không thể nào.
Lâm Mặc Ngữ dần nhận ra một vấn đề, điểm khó của cửa ải này không phải là kỹ năng, mà là năng lực tinh thần.
Trong quá trình trị liệu sẽ liên tục tiêu hao năng lực tinh thần, năng lực tinh thần có nhiều hơn nữa thì cũng sẽ tới lúc tiêu hao hết.
Vậy vấn đề cũng đã rất rõ ràng rồi, nếu như muốn qua được cửa ải này, hắt bắt buộc phải tham gia chiến đấu hỗ trợ cho Khôi Lỗi.
Các loại vũ khí rơi tán loạn trên đất cũng nói rõ điều này.
Nhưng bây giờ không có kỹ năng chiến đấu nào cả, những kỹ năng trước đó đều đã quên sạch rồi.
Chỉ có thể sử dụng một vài kỹ xảo chiến đấu, vừa chiến đấu còn phải vừa tiến hành trị liệu cho Khôi Lỗi.
Chức nghiệp sắm vai chủ chiến và phụ trợ cùng một lúc, độ khó này khá cao.
Lâm Mặc Ngữ một bên thi triển Vi Quang Chữa Trị, một bên tới bên cạnh Khôi Lỗi rồi nhặt một thanh trường kiếm trên đất lên.
Với hắn mà nói, các loại vũ khí đều không khác nhau mấy, chỉ là thuận tay nhặt lên thôi.
Hắn khẽ quát một tiếng rồi tham gia vào cuộc chiến, trường kiếm đâm thẳng tới đón lấy một tên địch giúp cho Khôi Lỗi.
Keng!
Hai thanh kiếm chạm vào nhau, Lâm Mặc Ngữ nhận ra thuộc tính sức mạnh của đối phương rất mạnh, khoảng tầm 5000.
Thuộc tính này đã đủ để vượt qua những chức nghiệp giả khác nhưng với hắn mà nói thì vẫn còn kém rất nhiều.
Hiện tại sức mạnh của hắn đã đạt tới 13000, vượt xa đối phương.
Lâm Mặc Ngữ một bên chữa trị cho Khôi Lỗi, một bên chiến đấu với đối thủ.
Với Lâm Mặc Ngữ mà nói thì một công đôi việc chỉ là thao tác bình thường, hoàn toàn không khó.
Mặc dù hắn không có kỹ năng nhưng kỹ xảo chiến đấu gần như là hoàn mỹ.
Cộng thêm hắn vốn không sợ đối phương tấn công, Chuyển Giao Tổn Thương sẽ chuyển dời hết tất cả những tổn thương qua cho Khô Lâu.
Chuyện này càng khiến Lâm Mặc Ngữ có thể tấn công mà không chút dè chừng.
Chỉ tấn công chứ không phòng thủ, hiện tại Lâm Mặc Ngữ đang làm như thế.
Thoáng nhìn qua thì mỗi đường kiếm đều là kiểu chiến đấu liều mạng.
Chỉ có bản thân Lâm Mặc Ngữ biết, phương pháp chiến đấu như vậy mới là hợp lý nhất và nhanh nhất.
Tận dụng mỗi một ưu thế của bản thân một cách hợp lý, tiêu diệt kẻ địch với tốc độ nhanh nhất.
Sức mạnh áp đảo!
Kỹ xảo áp đảo!
Ngó lơ công kích!
Trước ba ưu thế lớn đó, chỉ trong chớp mắt, gần như Lâm Mặc Ngữ đã dồn đối thủ của mình tới bước đường cùng.
Kỹ năng mà đối thủ sử dụng bị Lâm Mặc Ngữ ngó lơ.
Trường kiếm xẹt qua lóe lên tia sắc nhọn, trực tiếp chém nó thành từng mảnh.
Cơ thể của nó nổ bùm, hóa thành vạn đốm sáng hòa vào trong cơ thể của Lâm Mặc Ngữ.
Thuộc tính hoàn toàn không có thay đổi, bởi vì màn khảo hạch này vẫn chưa kết thúc.