Chương 831: Nhà họ Sa ngươi muốn diệt môn sao? (1)
Lâm Mặc Ngữ tiếp tục thi triển Vi Quang Chữa Trị, lại đón lấy thêm một đối thủ.
Phương thức chiến đấu đơn giản của Khôi Lỗi đã bị Lâm Mặc Ngữ nắm thóp rồi.
Lần này còn nhanh hơn, chỉ thoắt cái đã giải quyết được đối thủ.
Đón lấy tên thứ ba…
Chỉ trong chớp mắt, trước mặt con Khôi Lỗi mà Lâm Mặc Ngữ phải bảo vệ đã không còn đối thủ nào nữa.
Một cơn gió thổi tới, sàn đài bỗng trở nên rỗng tuếch.
Chỉ sót lại thanh trường kiếm trong tay vẫn còn đó.
Thuộc tính lại được tăng lên.
Tất cả thuộc tính được tăng lên 3000.
Từ không trung xa xôi lại có một tia sáng tiến vào cơ thể của Lâm Mặc Ngữ.
Từ khi bắt đầu khiêu chiến, đây đã là tia sáng thứ ba rồi.
Dòng nước ấm trong cơ thể lại được tăng cường.
Một tia sáng khẽ loé lên ở bên ngoài đất tổ.
Ninh Y Y và Mạc Vân gần như là một trước một sau bị truyền tống ra ngoài.
Cả hai đều ngơ ngác, hoàn toàn không nhớ được chuyện khảo hạch ở sàn đài.
Tất cả ký ức dừng lại vào giây phút bước lên sàn đài, chỉ nhớ mang máng hình như mình phải học để lĩnh hội vài thứ gì đó, còn lại thì đều quên sạch.
Ninh Thái Nhiên và Mạc Tinh Hà nhìn thấy cả hai không sao thì thở phào nhẹ nhõm.
Ninh Thái Nhiên hỏi: “Y Y, xem thử thuộc tính có thay đổi gì không?”
Ninh Y Y kiểm tra thuộc tính của mình, không kìm được mà kinh hãi thốt lên một tiếng.
“Thuộc tính của ta tăng lên rồi!”
Thuộc tính tăng là chuyện hiển nhiên, Ninh Thái Nhiên hỏi: “Tăng bao nhiêu?”
Ninh Y Y nói: “Sức mạnh, Nhanh nhẹn, Tinh thần đều tăng, còn có một đặc tính ngoài nữa. Sinh mệnh lực tăng lên 20%.”
Nghe được trị số này, Ninh Thái Nhiên thầm thở phào nhẹ nhõm.
Theo kinh nghiệm trong quá khứ, trị số này là bình thường.
Mạc Vận cũng tăng giống hệt Ninh Y Y.
Tổng cộng có 30 người, chết 1 người, ra ngoài 26 người.
Theo lý mà nói, bây giờ bên trong đất tổ chỉ còn lại 3 người.
Theo thứ tự là Lâm Mặc Ngữ, Lâm Mặc Hàm, còn có một người của nhà họ Sa là Sa Tiến.
Trưởng bối của nhà họ Sa đã cười đến mức không khép miệng lại được rồi.
Lâm Mặc Ngữ lại lần nữa xuyên qua lớp sương mù, cảm giác có gì đó không đúng.
Sau lần khảo hạch này, tất cả vật phẩm đều theo gió mà biến mất tăm.
Chỉ còn lại thanh kiếm sắc nhọn trong tay, khác hẳn mấy lần trước đó.
Hình như cuộc khảo hạch đã bắt đầu thay đổi.
Rất nhanh sau đó, hắn đã đi tới cuối cây cầu treo.
Lần này không còn là một sàn đài có phạm vi chỉ hai mươi mét nữa.
Mà đã tới bình địa rồi.
Có một người đang đứng ở đó.
Dáng vẻ không khác gì Nhân tộc nhưng Lâm Mặc Ngữ lại cảm thấy tên này không phải người.
Lỗ tai hơi dài và nhọn, rõ ràng là hơn Nhân tộc.
Gương mặt như được gọt dũa mang lại một cảm giác sắc nhọn.
Nó nhìn về phía Lâm Mặc Ngữ, mở miệng nói: “Chờ chút, còn một người nữa vẫn chưa tới.”
Lâm Mặc Ngữ cau mày, không ngờ tên này lại còn biết nói chuyện.
Một giây sau, đồng tử của hắn chợt co lại.
Trên trán của nó có đính một viên đá quý.
Đá quý hình lục giác.
“Sinh Mệnh Cốt Lõi!”
Lâm Mặc Ngữ nói thầm trong lòng, tên này lại đính Sinh Mệnh Cốt Lõi lên trên trán.
Hắn vẫn luôn cảm thấy bên trong hòn đất tổ này có thể có liên quan tới Sinh Mệnh Cốt Lõi, không ngờ bây giờ lại tận mắt nhìn thấy Sinh Mệnh Cốt Lõi.
Không trung thoáng vặn vẹo một chút, Lâm Mặc Hàm đã qua tới rồi.
Sau khi nhìn thấy Lâm Mặc Ngữ, Lâm Mặc Hàm chậm rãi xoay người: “Tiểu Ngữ vẫn là nhanh hơn một bước nha.”
Lâm Mặc Ngữ không hề cảm thấy bất ngờ khi Lâm Mặc Hàm có thể tới được đây.
Trong lòng hắn, từ trước đến giờ Lâm Mặc Hàm vẫn luôn rất mạnh.
Từ nhỏ đã như vậy rồi.
Lâm Mặc Hàm nhìn về phía đối phương: “Cuối cùng cũng gặp được rồi.”
“Nè Sinh Mệnh Tinh Linh, lão sư của ta bảo ta mang cái này tới cho ngươi.”
Nói tới đây, Lâm Mặc Hàm lấy từ trong túi đeo bên người ra một viên tinh thể to bằng cái móng tay rồi ném tới.
Tới giờ Lâm Mặc Ngữ mới biết đối phương tên là Sinh Mệnh Tinh Linh.
Sinh Mệnh Tinh Linh nhận lấy tinh thể mà Lâm Mặc Hàm ném qua, sau khi kiểm tra một đợt thì tầm mắt lại nhìn về phía người kia: “Ngươi là đệ tử của hắn ta?”
Lâm Mặc Hàm gật đầu: “Đúng vậy, lão sư của ta nói ông ấy đã làm được chuyện đã hứa với ngươi rồi, chuyện ngươi hứa với ông ấy cũng phải giữ lời.”
Sinh Mệnh Tinh Linh đặt tinh thể lên Sinh Mệnh Cốt Lõi trên trán mình, Sinh Mệnh Cốt Lõi lập tức sáng lên một chút.
Tiếp đó nó phóng ra một chùm sáng, thứ ánh sáng như thể có sinh mệnh phóng thẳng vào người của Lâm Mặc Hàm.
Cả người của Lâm Mặc Hàm đều bừng sáng lấp lánh, khí tức cũng đang tăng lên vùn vụt.
Lâm Mặc Hàm cười hì hì: “Cảm ơn nha.”
Sinh Mệnh Tinh Linh vô cảm nói: “Giao dịch giữa ta và hắn ta đã hoàn tất, bây giờ tới lượt các ngươi thử thách.”
“Hạn ngạch chỉ có một người, hai người các ngươi chỉ có một người có thể ở lại.”