Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 832 - Chương 832: Nhà Họ Sa Ngươi Muốn Diệt Môn Sao? (2)

Chương 832: Nhà họ Sa ngươi muốn diệt môn sao? (2)
“Hai người các ngươi có thể quyết đấu, ai thắng sẽ ở lại.”

Lâm Mặc Ngữ không chút nghĩ ngợi nói: “Không cần…”

Lâm Mặc Hàm nhanh hơn, trực tiếp cắt ngang lời của hắn: “Không cần, ngươi đưa ta ra ngoài, cơ hội này để lại cho hắn.”

Lâm Mặc Ngữ nói tới: “Tỷ…”

Lâm Mặc Hàm lại cắt lời hắn, cười hì hì nói: “Ngoan, cơ hội này rất quan trọng đối với ngươi, với ta thì không quan trọng lắm. Ta đã hoàn thành chuyển thức lần ba rồi, hơn nữa, ta đã có được thứ mình muốn.”

Lâm Mặc Ngữ không tin tưởng hoàn toàn, nhìn Lâm Mặc Hàm bằng ánh mắt chất vấn.

Hắn cảm thấy tỷ tỷ đang nhường cơ hội lại cho mình.

Sinh Mệnh Tinh Linh mở miệng nói: “Nàng ấy nói không sai, nàng ấy đã có được thứ tốt hơn rồi.”

Lâm Măc Hàm nói tiếp: “Tiểu đệ yên tâm đi, tỷ tỷ có con đường riêng của mình. Đồ ở nơi này, tỷ tỷ thật sự không cần.”

“Tỷ tỷ qua tới đây, chỉ là để hoàn tất màn giao dịch kia.”

Lâm Mặc Ngữ chậm rãi nói: “Không được gạt ta.”

Lâm Mặc Hàm tiếp tục cười duyên: “Gạt ngươi làm chó con!”

Câu nói này khiến Lâm Mặc Ngữ nhớ lại trước đây, mặc dù Lâm Mặc Hàm rất thích nói đùa nhưng quả thật chưa từng lừa gạt hắn.

Lâm Mặc Hàm lại nói với Sinh Mệnh Tinh Linh: “Được rồi, đưa ta ra ngoài đi.”

“Ta biết quy tắc ở đây, chuyện ở đây ta sẽ không nói nửa lời với bên ngoài, coi như là bản thân mất trí nhớ.”

Sinh Mệnh Tinh Linh gật đầu, giơ ngón tay lên chỉ một cái về phía Lâm Mặc Hàm.

Lâm Mặc Hàm lập tức biến thành một vệt sáng rồi biến mất bên trong đất tổ.

Tiếp đó, Sinh Mệnh Tinh Linh nói với Lâm Mặc Ngữ: “Ngươi đi theo ta.”

Giọng điệu của nó bình thản, dường như không có cảm xúc.

Lâm Mặc Ngữ cảm thấy nó giống một con Khôi Lỗi biết nói hơn.

Lâm Mặc Hàm xuất hiện bên ngoài đất tổ.

Ánh mắt của nàng ấy trong vắt, tất cả ký ức bên trong đất tổ đều nhớ rất rõ ràng.

Chỉ cần qua được cửa ải thứ tư và nhìn thấy Sinh Mệnh Tinh Linh, ký ức bên trong đất tổ sẽ không bị biến mất.

Tương tự, Lâm Mặc Hàm cũng sẽ tuân thủ quy tắc của đất tổ, không tiết lộ chuyện ở bên trong.

Nhìn thấy Lâm Mặc Hàm ra ngoài, Ninh Y Y lập tức chạy tới nói: “Hàm tỷ, ngươi cũng ra ngoài rồi à.”

“Có phải Mặc Ngữ vẫn còn bên trong không?”

Lâm Mặc Hàm ôm lấy Ninh Y Y: “Đúng vậy, bây giờ trong đó chỉ còn một mình Tiểu Ngữ thôi.”

“Tiểu cô nương, ngươi nói gì cơ?” Bỗng có một giọng nói vang lên.

Một ông cụ đi hai bước tới trước mặt Lâm Mặc Hàm, nhìn chằm chằm nàng ấy rồi nói: “Tiểu cô nương, ngươi nói bên trong đất tổ chỉ còn một mình Lâm thần tướng, vậy cháu trai Sa Tiến của ta vào đó đâu rồi?”

Khí tức của người này trầm mạnh, cấp độ đã hơn 85 nên vô cùng mạnh mẽ.

Ninh Y Y bị luồng khí tức của ông ta ập tới khiến gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Lâm Mặc Hàm kéo Ninh Y Y ra sau mình, sắc mặt vẫn không đổi: “Ngươi hỏi ta, ta biết đi hỏi ai đây?”

Sắc mặt của ông cụ bỗng thay đổi, phát ra khí tức khủng bố.

Lâm Mặc Hàm không hề chùn bước, trên gương mặt tuyệt đẹp kia lộ ra một chút khinh thường: “Muốn đánh nhau sao?”

“Sa Chấn, ngươi đang làm gì thế?” Ninh Thái Nhiên tức giận quát một tiếng, nhanh chân đi tới.

Dám ức hiếp Ninh Y Y ở ngay trước mặt ông, chán sống rồi đúng không?

Thân là cường giả cấp Thần, khí tức của ông còn kinh khủng hơn.

Ông tung ra một quyền cũng khá nặng nề lên người Sa Chấn, người kia bị đánh lùi lại ba bước.

Lúc này Sa Chấn mới tỉnh ra, Ninh Y Y là cháu gái của Ninh Thái Nhiên, là điểm yếu chí mạng của người kia.

Mạc Vận đi tới bên cạnh Lâm Mặc Hàm, nhỏ giọng nói: “Cháu trai của ông ta tên là Sa Tiến, là cái tên giết nhiều động vật nhất đó.”

Lâm Mặc Hàm cười duyên một tiếng: “Là hắn ta sao, giết nhiều động vật như vậy có lẽ đã chết rồi.”

“Trước đó cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện tương tự, ngươi không dạy cháu trai của mình vào trong đó không nên giết động vật bừa bãi hay sao?”

Cả người Sa Chấn thoáng run lên, lẩm bẩm: “Có nói rồi mà, Tiến Nhi, sao ngươi lại không nghe lời chứ?”

“Ngươi, ngươi, còn có ngươi nữa.” Lâm Mặc Hàm lại chỉ vào vài người khác nói: “Mấy người các ngươi nhất định là nhóm đầu tiên bị đào thải, ở bên trong đó các ngươi đã giết rất nhiều động vật.”

“Không chết trong đó, coi như là các ngươi may mắn rồi.”

Lời nói của Lâm Mặc Hàm tựa như một gáo nước lạnh tạt lên đầu của đám người đó.

Đúng thế, đám người này chính là nhóm đầu tiên bị đào thải.

Giết động vật quá nhiều, trước mắt ngập tràn sương mù vốn dĩ không nhìn rõ thứ ở trên bia đá, làm sao có thể qua cửa được.

Không chết trong đó giống như Sa Tiến coi như đã may mắn rồi.

Lâm Mặc Hàm nhìn về phía Sa Chấn đang mặt mày trắng bệch, nói: “Ngươi muốn ra tay với ta sao? Trước hết ngươi nên cân nhắc lại, có phải nhà họ Sa muốn diệt môn hay không?”

Mu bàn tay của Lâm Mặc Hàm loé sáng lên, Nguyên Thuỷ Phù Văn đã bắt đầu phát sáng.
Bình Luận (0)
Comment