Chương 832: Vũ khí cấp Thần thoại, chân thực không tồn tại (1)
Cho dù Sa Chấn là cấp 85 đi nữa nhưng nếu Lâm Mặc Hàm muốn liều thì vẫn có thể dẹp sạch.
Còn về phía nhà họ Sa, nàng ấy cũng có lão sư kia mà.
“Nguyên Thuỷ Phù Văn!”
Lúc này Sa Chấn rơi vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan, ông ta đã nhìn thấy Nguyên Thuỷ Phù Văn trên mu bàn tay của Lâm Mặc Hàm.
Người có thể nắm được Nguyên Thuỷ Phù Văn, có ai mà không có thế lực chống lưng chứ!
Mặc dù nhà họ Sa của ông ta không yếu nhưng cũng không phải mạnh nhất.
Mạc Tinh Hà chạy tới nói: “Lâm cô nương bớt giận, Sa Chấn cũng chỉ là quan tâm cháu trai nên có hơi thất lễ thôi.”
Ninh Thái Nhiên trầm giọng nói: “Lâm cô nương, bỏ đi, tha cho hắn ta lần này.”
Hai người đều khuyên Lâm Mặc Hàm.
Lâm Mặc Hàm cười nhạt đáp: “Được thôi, nể mặt hai vị, lần này bỏ qua.”
Nói tới đây, nàng ấy nói với Ninh Y Y: “Tỷ tỷ đi trước đây, chuyện của ngươi với Mặc Ngữ nhanh chóng quyết định đi, tỷ tỷ đợi bồng cháu đó.”
Gương mặt nhỏ nhắn của Ninh Y Y đỏ ửng lên: “Hàm tỷ, ngươi lại nói vớ vẩn rồi.”
Lâm Mặc Hàm cười ha hả, phát động đá Truyền Tống rồi biến mất không còn tăm hơi.
Sau khi nàng ấy rời đi, Mạc Tinh Hà mới thở phào nhẹ nhõm: “Lão Sa, vừa nãy suýt chút ngươi đã gây ra hoạ sát thân rồi.”
Có thể nhìn ra, ông ta có quen biết với Sa Chấn.
Sa Tiến gặp chuyện không may, sắc mặt của Sa Chấn có chút khó coi: “Mạc huynh, tại sao lại nói vậy?”
“Thân phận của nàng ấy không tầm thường, nàng ấy là đệ tử của vị kia.”
Vị kia?
Sa Chấn thoáng sửng sốt, ngẫm nghĩ một chút mới nghĩ ra vị kia mà Mạc Tinh Hà nhắc tới là ai.
“Không phải chứ…” Ông ta lẩm bẩm nói tới, không dám tin được.
Mạc Tinh Hà tiếp tục nói: “Không chỉ có thế, nàng ta còn là tỷ tỷ ruột của Lâm thần tướng. Lâm thần tướng là đệ tử của Cuồng thần, Bạch thần và An thần.”
Sa Chấn cảm thấy choáng váng cả người, đang run lẩy bẩy ở đó.
Ninh Thái Nhiên hừ lạnh một tiếng: “Sau này căng con mắt ra nhìn cho rõ một chút, đừng có vì bản thân mà gây hoạ cho nhà họ Sa.”
Hồi lâu sau, Sa Chấn mới hoàn hồn lại được.
Suýt chút nữa ông ta đã gây hoạ cho nhà họ Sa rồi, có nằm mơ cũng không ngờ vị mỹ nữ tuyệt sắc kia lại có thân phận kinh khủng tới như vậy.
Cả người Sa Chấn run lên: “Cám ơn Mạc huynh đã nhắc nhở, ta về trước, bắt đầu làm lại công việc.”
Sa Tiến đã chết nhưng không phải chết thật.
Vẫn còn cơ hội sống lại.
Chỉ là quá trình khá rắc rối, cần phải đánh đổi một vài thứ.
Lâm Mặc Ngữ đi theo Sinh Mệnh Tinh Linh vào trong một sơn cốc.
Trên đường đi, hắn nhìn thấy hàng loạt những động vật như thỏ, mèo con, chó con,…
Sau đó lại gặp rắn cùng với các loại mãnh thú.
Hàng loạt mãnh thú và động vật vây xung quanh Lâm Mặc Ngữ.
Khí tức trên người Lâm Mặc Ngữ vô cùng tinh khiết, những động vật này chỉ vây quanh hắn với sự tò mò.
Cho dù là đám mãnh thú cũng không hề tấn công.
Lâm Mặc Ngữ đi đường cũng vô cùng cẩn thận.
Ngay cả côn trùng và kiến bò trên đất cũng không giẫm chết.
Giọng điệu của Sinh Mệnh Tinh Linh vẫn bình thản như trước: “Ngươi chưa từng giết động vật, điểm đó rất tốt.”
“Ngươi đã ăn sạch Sơ Quả mà vẫn có thể sống sót, chuyện này cũng rất tốt.”
“Sự lĩnh hội của ngươi rất tốt, Sơ Quả có một phần công lao, lĩnh hội của bản thân ngươi cũng cao.”
“Hơn ngàn năm qua, ngươi là người có tư cách lấy được nó nhất mà ta đã từng thấy, không có người khác.”
Giọng nói của nó bình thản, không có chút tình cảm nào.
Nhưng Lâm Mặc Ngữ có thể nghe ra, nó đang bày tỏ thiện cảm với hắn.
Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Nó mà ngài nói rốt cuộc là thứ gì?”
Sinh Mệnh Tinh Linh đáp: “Một tia sáng, ngươi sẽ có thể nhìn thấy ngay thôi.”
Đi tới sơn cốc, Lâm Mặc Ngữ cảm nhận được sự sống tràn trề.
Nơi này có trăm hoa đua nở, động vật nhiều vô kể.
Tất cả động vật đều không thực sự tồn tại, mà là do Nguyên Tố Ánh Sáng tạo thành.
Nhưng con nào con nấy cũng đều trông rất sống động, không khác gì động vật thật.
Đây là hiện tượng rất kỳ dị, mặc dù rất chân thực nhưng lại khiến Lâm Mặc Ngữ có một cảm giác giả tạo.
Thứ chân thực duy nhất ở đây chính là Sinh Mệnh Tinh Linh ở trước mắt.
“Cảm nhận được rồi chứ ?” Sinh Mệnh Tinh Linh bỗng mở miệng.
Lâm Mặc Ngữ có hơi sửng sốt: “Cảm nhận được gì cơ?”
“Sinh mệnh giả tạo, chân thực không tồn tại.”
Giọng điệu của Sinh Mệnh Tinh Linh không đổi nhưng Lâm Mặc Ngữ lại cảm giác được bên trong đó có chút chán ghét, còn có một chút xót xa.
Đột nhiên Sinh Mệnh Tinh Linh dừng lại, không tiến tới nữa.
Lúc này có một tia sáng chiếu xuống, ánh sáng có chút chói mắt khiến Lâm Mặc Ngữ không nhịn được mà nhắm hai mắt lại.
Hắn thấy rồi, thấy được tia sáng kia rồi.
Đó là một tia sáng liên tục biến hoá, bay lượn và biến hóa trong không trung.