Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 83 - Chương 83: Lần Đầu Đến Học Viện Hạ Kinh, Bầu Không Khí Khác Thường

Chương 83: Lần đầu đến học viện Hạ Kinh, bầu không khí khác thường
“Ta không thể tiết lộ nhiều về nội dung thí luyện nhưng có thể nói cho ngươi biết, lần thí luyện này là cơ hội hiếm có.”

“Vốn dĩ ngươi không có tư cách tham gia, là cá nhân ta cho ngươi cơ hội này.”

Nghe xong lời nói của Bạch Thần, Lâm Mặc Ngữ lập tức có quyết định: “Ta tham gia.”

Bạch Ý Viễn đã nói như vậy, nếu mình còn không tham gia thì chẳng phải không nể mặt Bạch Ý Viễn sao.

Lâm Mặc Ngữ không phải kẻ ngốc, loại chuyện đắc tội với người khác này, hắn sẽ không làm.

“Nếu đã như vậy, ta sẽ trao phần thưởng cho ngươi.”

“Thân là thủ khoa toàn quốc nên phần thưởng của ngươi cũng không ít.”

Trên tay Bạch Ý Viễn chợt lóe sáng, xuất hiện vài thứ đồ.

Ánh mắt Lâm Mặc Ngữ co rụt lại, trong đống đồ này có một số thứ hắn biết, quyển trục kỹ năng.

“Phần thưởng thứ nhất, cho ngươi 10 vạn điểm tích lũy.”

“Đây là điểm tích lũy thưởng cho thủ khoa toàn quốc, không liên quan tới số điểm ngươi đạt được trong thi học kỳ.”

Ở trong thi học kỳ Lâm Mặc Ngữ đạt được 34.605 điểm, thủ khoa toàn quốc được thưởng thêm 10 vạn điểm.

Như vậy, Lâm Mặc Ngữ lập tức có được hơn 130 nghìn điểm tích lũy.

Đây là một số điểm tích lũy khá lớn, rất nhiều học viên lâu năm ở trong học viện Hạ Kinh cũng chưa chắc nhiều bằng hắn.

Bạch Ý Viễn giao một tấm thẻ cho Lâm Mặc Ngữ: “Điểm tích lũy của ngươi đều ở bên trong.”

“Hẳn là ngươi đã từng nghe qua, ở học viện Hạ Kinh điểm tích lũy còn hữu dụng hơn tiền vàng.”

“Sự thật đúng là như thế, cụ thể thì chờ ngươi tới học viện Hạ Kinh rồi sẽ hiểu.”

“Phần thưởng thứ hai, vẫn là phần thưởng cho thủ khoa toàn quốc là ngươi.”

“Một quyển trục kỹ năng sơ cấp và một quyển trục kỹ năng trung cấp.”

“Phần thưởng thứ ba, căn cứ vào biểu hiện của ngươi ở trong Không Gian Chinh Chiến nên ngươi sẽ được thưởng thêm.”

“Tư cách tiến vào tháp Thần Hạ một lần.”

“Về thông tin cụ thể của tháp Thần Hạ, chờ ngươi tới học viện Hạ Kinh tự nhiên sẽ biết, ta sẽ không nói nhiều lời dư thừa.”

“Tuy nhiên ta có thể nói với ngươi, tư cách vào tháp Thần Hạ vô cùng quý giá, nhất là lần đầu tiên, trước khi đi phải chuẩn bị đầy đủ.”

Bạch Ý Viễn đã dặn dò như thế, đương nhiên là cực kỳ quan trọng.

“Ta biết rồi.”

Lâm Mặc Ngữ thu dọn một chút.

Bùa Hồi Chiêu bay ra hóa thành trận truyền tống.

Hai người Lâm Mặc Ngữ và Bạch Ý Viễn bước vào trận truyền tống, rời đi trong ở ánh sáng rực rỡ.

Khi sáng cuối cùng biến mất, căn nhà nhỏ một lần nữa bị bao phủ trong bóng tối.

Lục Vân thở dài, yên lặng rời đi, đóng cửa phòng lại.

Đêm khuya, đường phố vô cùng yên tĩnh.

Không ai biết được, ngôi nhà nhỏ trông lâu năm, hư hỏng này, trong hai năm liên tiếp đã sinh ra hai học viên của học viện Hạ Kinh.

Trong đó một người còn là thủ khoa toàn quốc.

Lục Vân nhìn về phía Hạ Kinh với ánh mắt đầy niềm tin.

“Cố lên, nhóc con.”

Trong lời nói tràn ngập sự ân cần và niềm hi vọng.

Lâm Mặc Ngữ cảm giác mình truyền tống thật lâu, không giống như đá Truyền Tống hồi sáng, chớp mắt cái là đến.

Lãnh thổ của đế quốc Thần Hạ rất lớn, đất đai bao la, là một trong những cường quốc lớn của Nhân tộc.

Học viện Hạ Kinh cách thành phố Tây Hải hàng ngàn kilomet.

Cho dù là truyền tống cũng mất một chút thời gian.

Những luồng ánh sáng vỡ vụn lóe lên trong mắt hắn.

Có thể nhìn thấy vô số hình ảnh thần kỳ.

Tất cả đều rất lộn xộn và kỳ quái.

Lâm Mặc Ngữ cảm thấy đầu nặng trĩu, hắn cảm giác được thời gian và không gian lúc này rất hỗn loạn.

Rất khó chịu.

Tuy nhiên hắn cũng không có phản ứng gì, chỉ là sắc mặt có hơi tái nhợt.

Hơn mười giây sau, hai chân hắn đặt lên mặt đất lần nữa.

Lúc này tất cả sự khó chịu đều biến mất không thấy nữa.

“Sức chịu đựng không tồi.”

Đánh giá trong lòng Bạch Ý Viễn đối với Lâm Mặc Ngữ lại tăng lên vài phần.

Đêm khuya thành phố Hạ Kinh và thành phố Tây Hải có điểm khác nhau.

Thành phố Hạ Kinh là thủ đô của đế quốc Thần Hạ, cho dù đang đêm khuya nhưng đèn đuốc vẫn sáng trưng.

Ánh trăng trở thành vai phụ.

“Học viện Hạ Kinh!”

Cánh cổng to lớn cao mấy chục mét, rộng hơn trăm mét tiến vào tầm mắt.

To lớn, tinh xảo, chắc chắn, hùng mạnh.

Đây là cảm giác đầu tiên của Lâm Mặc Ngữ.

Nhất thời hắn cảm giác thấy bản thân mình nhỏ bé vô cùng.

Chỉ là một cánh cổng mà đã có khí thế như vậy, làm cho hắn cảm thấy khiếp sợ.

Thậm chí Lâm Mặc Ngữ cảm nhận được nguy hiểm từ nó.

Nguy hiểm chết người.

Bạch Ý Viễn nói: “Cánh cổng này vừa là cửa ra vào vừa là vũ khí.”

“Cho dù là cường giả hàng đầu muốn xông vào cũng sẽ trả giá lớn.”

Hắn vỗ vỗ bả vai Lâm Mặc Ngữ: “Đi thôi.”

Theo bọn họ tới gần, Lâm Mặc Ngữ cảm giác có một hơi thở rơi xuống trên người mình.

Hơi giống thuật Dò Thám nhưng lại không hoàn toàn giống lắm.
Bình Luận (0)
Comment