Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 839 - Chương 839: Cũng Tới Lúc Nên Thu Lưới Lại Rồi (2)

Chương 839: Cũng tới lúc nên thu lưới lại rồi (2)
Bạch Ý Viễn rầu rĩ: “Vậy phải làm sao đây?”

Có thể thấy ông thật sự muốn giúp Lâm Mặc Ngữ, để xác suất thăng hoa chức nghiệp lúc chuyển thức lần ba của hắn lớn hơn nữa.

Lâm Mặc Ngữ nghĩ ra một cách: “Hay là ta bảo tỷ tỷ đi hỏi thử?”

Bạch Ý Viễn vỗ tay nói: “Đây là một cách hay.”

Mạnh An Văn nói: “Thực ra cũng không cần đi hỏi, ta có thể suy đoán ra được.”

Hả?

Bạch Ý Viễn quay đầu nhìn lại: “Ngươi không nói sớm.”

Mạnh An Văn cũng không để ý tới ông: “Đầu tiên là lão đầu tử lấy được thứ này sau khi đạt tới cấp Thần. Lúc đó hắn ta có hơi phấn khích, đi khắp nơi để tìm kiếm đệ tử.”

Bạch Ý Viễn khẳng định suy đoán của Mạnh An Văn: “Không sai, năm đó lúc bản thân lão đầu tử chuyển thức lần ba đã không thể thăng hoa chức nghiệp cho nên vô cùng tiếc nuối. Sau đó đã từng nói, nhất định phải để cho đệ tử của hắn ta hoàn thành thăng hoa song chức nghiệp.”

Mạnh An Văn lại hỏi tiếp: “Vậy ngươi có còn nhớ, sau khi trở thành cấp Thần thì lão đầu tử đã đi đâu không?”

Bạch Ý Viễn ngẫm nghĩ hồi lâu cũng không thể nhớ ra: “Chuyện xảy ra nhiều năm như vậy, ta đã quên từ lâu rồi, ngươi cứ nói thẳng đi.”

Mạnh An Văn đáp: “Lão đầu tử đã đi tới chiến trường Vĩnh Hằng một chuyến, năm đó có thông tin nói là lão đầu tử sai người đi tìm lối đi thời không.”

Lâm Mặc Ngữ và Bạch Ý Viễn đồng loạt sáng mắt, đồng thanh nói: “Hắn ta đã đi khu vực cốt lõi thượng tầng!”

Mạnh An Văn gật đầu: “Không sai, ta đoán là lão đầu tử đã tới khu vực cốt lõi thượng tầng, cho nên bảo vật đó chắc có liên quan tới tên BOSS ở khu vực cốt lõi ấy.”

Hai mắt của Bạch Ý Viễn sáng lên: “Tiểu Ngữ, không phải Nghĩa Thần có đồ bảo ngươi mang tới cho hắn ta sao? Hơn nữa, hình như hắn ta còn muốn giao dịch với ngươi, tới lúc đó ngươi hỏi thử xem.”

Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Được, ta dự định đạt cấp 50 rồi sẽ qua đó.”

Mạnh An Văn nói: “Ừm, không nhất thiết phải quá vội… Bây giờ vẫn còn lâu mới tới chuyển thức lần ba, hơn nữa trong khu vực cốt lõi rất nguy hiểm, đám BOSS hệ Vĩnh Hằng kia đều rất nguy hiểm.”

Kế tiếp, Lâm Mặc Ngữ nói chuyện ở trong đất tổ lần này cho hai người họ nghe, nói Châu Lạc Thánh cấu kết với hội ma nô muốn dồn bọn họ tới đường chết.

Bạch Ý Viễn cười lạnh: “Từ lâu đã thấy chướng người nhà họ Châu bọn chúng rồi, tự cho mình có huyết thống của Thánh Quang kỵ sĩ, cho dù ở quân đội hay ở đế quốc cũng đều nghĩ rằng bản thân mình hơn người khác một bậc.”

“Lần này thật sự phải điều tra kỹ càng, xem thử nhà họ Châu có vấn đề gì hay không.”

Mạnh An Văn cũng cười lạnh: “Hai năm gần đây, hoạt động của hội ma nô càng lúc càng dồn dập, động tĩnh cũng ngày một lớn.”

“Bọn chúng nghĩ bản thân mình trà trộn vào quân đội, đế quốc và các gia tộc mà không có bất cứ sơ hở nào.”

“Cá lớn nhảy ra từng con một, danh sách cũng đủ, cũng tới lúc chốt sổ rồi.”

Hội ma nô có hành động bí mật hơn nữa cũng sẽ để lại manh mối.

Đội ngũ phía bên này của Mạnh An Văn và Bạch Ý Viễn đã sớm bắt tay vào điều tra và lập danh sách rồi.

Nhưng vì tránh đánh rắn động cỏ nên chỉ động tới một vài kẻ nên động tới.

Ví dụ như người đã hại Lâm Mặc Ngữ nổ nát phó bản lần trước chính là người của quân đội, đã bị Mạnh An Văn và Bạch Ý Viễn chém chết.

Hơn nữa, dáng vẻ của hai người họ lúc đó còn tức giận đùng đùng.

Khiến người khác có cảm giác bọn họ là thẹn quá hóa giận, bởi vì mình nên đệ tử mới bị chơi một vố như thế.

Như thế cũng khiến hội ma nô ảo tưởng, rằng chỉ cần người đang nấp trong tối của bọn chúng không có động tĩnh gì thì sẽ không bị phát hiện.

Đâu ngờ rằng, Mạnh An Văn đã nắm trong tay một danh sách dài.

“Nghiêm lão sư đâu?” Lâm Mặc Ngữ bỗng hỏi, từ lúc tới đây đến giờ hắn vẫn chưa nhìn thấy Nghiêm Cuồng Sinh.

Bạch Ý Viễn khinh thường: “Nghiêm điên quay về Huyết Tinh Chi Địa rồi, nói là sát khí có đột phá, muốn đi tìm Thị Huyết Mãng Xà xác nhận một chút.”

“Ta còn không biết cái tên này chắc, có thể có chuyện gì được, còn không phải là ngứa tay muốn đánh nhau sao?”

Mạnh An Văn cười ha hả: “Ngược lại ta cảm thấy lần này lão Nghiêm có thể thật sự đột phá đó. Nếu như hắn ta có thể đạt tới cấp 96, vậy tới đó ngươi sẽ bị đánh rồi.”

Bạch Ý Viễn vẫn cứ khinh miệt kêu: “Đừng nói hắn ta không đạt được, cho dù hắn ta thật sự đạt tới cấp 96 đi nữa, ta mà sợ hắn ta á?”

Lâm Mặc Ngữ khẽ mỉm cười, dù Bạch Ý Viễn và Nghiêm Cuồng Sinh thoạt nhìn có vẻ không hợp nhau, gây gổ tới lui.

Nhưng nếu thật sự phải đánh nhau, hai người nhất định sẽ kề vai tác chiến.

Bỗng máy truyền tin rung lên liên hồi, Lâm Mặc Ngữ thoáng nhìn, sắc mặt có chút thay đổi.
Bình Luận (0)
Comment