Chương 838: Cũng tới lúc nên thu lưới lại rồi (1)
Trong Tiểu viện Bạch Thần, Bạch Ý Viễn nhảy một cái cao mười mấy mét.
Chiếc ghế dưới mông nổ một tiếng, bắn tung tóe khắp mặt đất.
Nếu không phải Mạnh An Văn phản ứng kịp thời, Tiểu viện Bạch Thần chắc đã không trụ nổi rồi.
Bạch Ý Viễn kích động mất kiểm soát sức mạnh, khí tức cấp Thần tràn ngập khắp nơi.
Ông ấn vai của Lâm Mặc Ngữ xuống: “Ngươi nói lại lần nữa.”
Lâm Mặc Ngữ có chút bất lực.
Chỉ có thể nói lại thuộc tính của mình thêm lần nữa.
[Họ tên: Lâm Mặc Ngữ]
[Chức nghiệp: Tử Linh quân chủ (duy nhất)]
[Cấp: 45 (2.00%)]
[Sức mạnh: 68110]
[Nhanh nhẹn: 68110]
[Tinh thần: 154460]
[Thể chất: 84110]
Bạch Ý Viễn như thể có chút không tin vào tai mình, lại bảo Lâm Mặc Ngữ nói thêm lần nữa.
Chuyện quan trọng phải nói ba lần.
Sau ba lần, cuối cùng Bạch Ý Viễn cũng coi như đã tin tai của mình không bị hỏng, những thứ nghe được cũng là bình thường.
So ra thì Mạnh An Văn bình tĩnh hơn Bạch Ý Viễn nhiều, ít nhất ghế ngồi bên dưới hắn ta không nổ, chỉ là đầy vết nứt.
Bạch Ý Viễn nói: “Ai ôi, vậy không phải tổng thuộc tính của ngươi vượt qua 35 vạn rồi sao.”
Mạnh An Văn cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, nói: “Là 37 vạn 4790.”
Bạch Ý Viễn bấm tay nhẩm tính: “Tổng thuộc tính của chức nghiệp giả huyền thoại trung đẳng cấp 45 khác chỉ mới vượt qua 10 vạn thôi, ngươi lại nhiều hơn bọn họ những 27 vạn.”
“Ôi chao, Sức mạnh của ngươi còn cao hơn cả chiến sĩ, Nhanh nhẹn thì vượt qua thích khách, Thể chất lại bỏ xa kỵ sĩ mấy con phố.”
“Ngươi thật sự là pháp sư sao?”
Bạch Ý Viễn không ngừng đánh giá Lâm Mặc Ngữ, nhìn đến mức khiến hắn cảm thấy cả người mình đều nổi da gà.
Mạnh An Văn bật cười một tiếng: “Lão Bạch, ngươi bình thường chút đi.”
Bạch Ý Viễn la oai oái: “Ta không bình thường chỗ nào hả, người không bình thường là tên nhóc này nè.”
Mạnh An Văn nói tới: “Tiểu Ngữ làm chuyện gì cũng đều làm tới cực hạn, cuối cùng mới đạt được trình độ như bây giờ.”
Lúc nói chuyện, Mạnh An Văn cũng nhìn chằm chằm vào Lâm Mặc Ngữ: “Tiểu Ngữ à, ngươi biết ý nghĩa tồn tại của mình chưa?”
Ý nghĩa tồn tại của bản thân?
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu, hắn chưa từng nghĩ nhiều như thế, cũng không thể nào nghĩ xa như Mạnh An Văn.
Trình độ của hai người không giống nhau, vấn đề suy ngẫm cũng sẽ khác.
Đối với những chuyện mình có thể và nên làm, hắn chỉ làm hết khả năng mà thôi.
Mạnh An Văn nói: “Sự tồn tại của ngươi, chính là một đỉnh cao.”
“Ngươi sẽ nói cho lớp sau của Nhân tộc biết đỉnh cao cao nhất mà chúng ta có thể đạt được nằm ở đâu.”
“Bây giờ, ngươi vẫn chỉ là đỉnh cao của chức nghiệp giả cao cấp.”
“Đợi ngươi chuyển thức lần ba lột xác thành thần, ngươi chính là đỉnh chóp của toàn bộ Nhân tộc.”
Lâm Mặc Ngữ không ngờ Mạnh An Văn lại đánh giá hắn cao như thế, có chút cảm giác vì được chiều mà lấy làm dè dặt.
Bạch Ý Viễn cũng hùa theo Mạnh An Văn, nói: “Ta không biết cấp Siêu Thần rốt cuộc mạnh như nào nhưng ta cảm thấy khi ngươi ở cấp 97, có lẽ có thể thách thức cả cường giả cấp Siêu Thần ấy chứ.”
Bạch Ý Viễn lại càng khoa trương hơn.
Phải biết rằng ở giai đoạn sau, cách biệt 1 cấp thì thực lực cũng sẽ có khác biệt to lớn.
Chiến đấu vượt cấp cũng sẽ ngày một khó hơn.
Nhưng trước lời của Bạch Ý Viễn, hắn không thể phản bác được: “Lão sư, ta không biết mình có làm được không. Nếu như có cơ hội, ta sẽ thử.”
Mạnh An Văn cười thành tiếng.
“Vậy cũng phải có cấp Siêu Thần mới được nha.”
Trong Nhân tộc, vốn không có cường giả nào cấp Siêu Thần, ai có thể để Lâm Mặc Ngữ tới thử được chứ!
Bạch Ý Viễn nói: “Chờ ngươi trở thành cấp Thần, lão tử và ngươi sẽ cùng giết tới Vực Thẳm, tìm đám ma nhãi nhép để thử đao.”
Lâm Mặc Ngữ khẽ mỉm cười: “Được.”
Giết ác ma, hắn sẽ không nương tay.
Mạnh An Văn tiếp tục: “Dựa theo thuộc tính hiện tại của ngươi, cộng thêm Thần Thạch Nguyên Tố và tễ thuốc Huyết Thần, xác suất thăng hoa chức nghiệp khi chuyển thức lần ba đã hơn 70% rồi.”
“Nhưng chỉ vỏn vẹn như thế thì vẫn không đảm bảo lắm, còn phải suy nghĩ thêm, xem thử có thể tăng thêm xác suất hay không.”
Bạch Ý Viễn nói: “Chỗ của lão đầu tử có một bảo vật, có thể tăng xác suất thăng hoa chức nghiệp lúc chuyển thức lần ba lên đáng kể.”
Mạnh An Văn lắc đầu: “Chuyện này ngươi khỏi nói, chắc chắn lão đầu tử đã dùng hết rồi.”
Lâm Mặc Ngữ biết Lâm Mặc Hàm đã hoàn thành thăng hoa chức nghiệp hai lần rồi, món bảo vật đó nhất định đã dùng hết trên người nàng ấy.
Bạch Ý Viễn nói: “Không phải là ta muốn thứ đó, ta chỉ là muốn hỏi thử, làm sao làm ra được thứ đó.”
Mạnh An Văn phủ định lại lời của Bạch Ý Viễn thêm lần nữa: “Không cần đi hỏi, lão đầu tử sẽ không nói cho ngươi đâu. Miệng của hắn ta rất kín, nếu như ngươi ép hắn ta, nói không chừng sẽ bị hắn ta đánh cho một trận, sau đó ném đi.”