Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 837 - Chương 837: Vừa Mới Vén Lên Một Góc, Lại Nhìn Thấy Sương Mù Dày Hơn (3)

Chương 837: Vừa mới vén lên một góc, lại nhìn thấy sương mù dày hơn (3)
Sự tồn tại của nó gắn bó chặt chẽ với Sinh Mệnh Cốt Lõi.

Bây giờ sức mạnh nguyên bản của Sinh Mệnh Cốt Lõi đã ở trong đất tổ rồi, Sinh Mệnh Tinh Linh cũng bị giới hạn ở nơi này.

Phải chờ sau khi Lâm Mặc Ngữ đạt tới cấp 90 và có thể sử dụng Quyền Trượng Tái Sinh, tận dụng sinh mệnh thần lực mới có thể khiến Sinh Mệnh Tinh Linh rời khỏi chỗ này.

Lâm Mặc Ngữ hiểu rõ đạo lý này: “Những khảo hạch này là sao? Mấy bia đá đó từ đâu ra?”

Cho dù là khung cảnh của Sơ Quả, hay là tranh vẽ trên tường ở trước mặt thì đều không nhắc tới bia đá được sử dụng trong những trận khảo hạch của bọn họ.

Lâm Mặc Ngữ cũng chắc chắn bia đá đó không phải do Sinh Mệnh Tinh Linh tạo nên.

Bởi vì chữ viết trên đó hoàn toàn khác với chữ viết của thế giới này, khá giống với chữ cổ Hoa Hạ hơn.

Sinh Mệnh Tinh Linh lắc đầu: “Nô bộc cũng không biết, từ lúc nô bộc có nhận thức cho tới nay, chúng nó đã có ở đó rồi.”

Xem ra cũng không thu được thông tin gì từ phía người này rồi.

Sinh Mệnh Tinh Linh dắt Lâm Mặc Ngữ đi thăm đất tổ.

Thực chất đất tổ chính là một nơi bí cảnh nằm ở không gian độc lập, cửa ra vào nằm trên hòn đảo nơi học viện Sáng Thế tọa lạc.

Ngoại trừ tầng tầng lớp lớp khảo hạch ra, bên trong hoàn toàn không có gì khác.

Mãi cho tới lúc Lâm Mặc Ngữ sắp rời khỏi, Sinh Mệnh Tinh Linh vẫn nhìn hắn không rời mắt: “Chủ nhân, nếu như sau này ngài có thể khống chế được sinh mệnh thần lực, có thể dắt nô bộc rời khỏi đây không?”

Lâm Mặc Ngữ lập tức đồng ý: “Được.”

Trong mắt Sinh Mệnh Tinh Linh lộ ra vẻ mừng rỡ: “Cảm ơn chủ nhân.”

Nó đã sống ở đây quá lâu rồi, cũng đã cô đơn quá lâu rồi.

Mặc dù sinh mệnh thần lực đã trao cho nó sinh mệnh dài lâu nhưng bên cạnh đó cũng khiến nó cô đơn vô hạn.

Sinh Mệnh Tinh Linh tự có ý thức của nó, nó cũng muốn ra ngắm nhìn thế giới ngoài kia.

Bên ngoài đất tổ, về cơ bản thì người đã đi gần hết.

Hiện tại chỉ còn lại bốn người là Mạc Tinh Hà, Ninh Thái Nhiên, Ninh Y Y và Mạc Vận.

Ninh Y Y có hơi lo lắng: “Đã qua lâu như vậy rồi, sao Mặc Ngữ vẫn còn chưa ra nữa?”

Mạc Vận nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Ninh Y Y: “Yên tâm đi, hắn sẽ không sao đâu.”

Ninh Thái Nhiên hừ một tiếng: “Mạng của tên nhóc đó còn cứng hơn mai rùa nữa, tới Thế Giới Hủ Thi còn có thể trở về, đừng nói chi là đất tổ.”

Mạc Tinh Hải cũng cười nói: “Yên tâm đi, chỉ cần không giết động vật bừa bãi thì ở trong đất tổ cũng sẽ không nguy hiểm đâu.”

Hiện tại, tính từ lúc Ninh Y Y ra ngoài thì đã qua hơn nửa ngày trời.

Cho dù tiếp đó vẫn còn khảo hạch, lẽ ra cũng nên kết thúc rồi mới phải.

Cuối cùng lại qua thêm mấy tiếng nữa, một gợn sóng không gian yếu ớt tỏa ra.

Cửa vào của đất tổ cũng theo đó mà đóng lại.

Lâm Mặc Ngữ vừa ra khỏi truyền tống, một cơ thể mềm mại ấm nóng đã nhào vào lòng hắn.

Chóp mũi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Lâm Mặc Ngữ nhẹ nhàng ôm lấy Ninh Y Y: “Sao thế?”

Ninh Y Y dụi đầu vào lồng ngực hắn, không nói gì.

Ninh Thái Nhiên hỏi: “Lâm tiểu tử, sao rồi?”

Lâm Mặc Ngữ biết rõ ông đang hỏi gì: “Coi như là có được rồi đi!”

Thứ Ninh Thái Nhiên hỏi chính là tia sáng kia, thực chất cũng chính là sinh mệnh thần lực.

Cứ coi như Lâm Mặc Ngữ đã có được rồi đi.

“Thuộc tính tăng thêm bao nhiêu?”

Lâm Mặc Ngữ kiểm tra một chút, lúc ở trong đất tổ cũng đã biết thuộc tính của mình tăng trên diện rộng rồi.

Cho nên cũng không kinh ngạc lắm, chỉ thản nhiên đáp:

“Sức mạnh, Nhanh nhẹn, Tinh thần đều tăng lên.”

“Sinh mệnh lực tăng lên 50%.”

Hắn nói rất bình tĩnh nhưng Ninh Thái Nhiên và Mạc Tinh Hà lại đồng loạt lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.

Ninh Thái Nhiên nói: “Thuộc tính này của ngươi… Sắp đụng tới trời luôn rồi.”

Mạc Tinh Hà cũng mở miệng nói: “Thuộc tính này của ngươi, chỉ e là còn vượt hơn gấp đôi so với chức nghiệp giả đồng cấp.”

Gấp đôi?

Có hơi coi thường Lâm Mặc Ngữ quá rồi.

Ninh Thái Nhiên đã biết được một vài chuyện bên trong, biết rõ lúc Lâm Mặc Ngữ chuyển thức lần hai đã trải qua những gì.

Mặc dù không biết cụ thể thuộc tính của Lâm Mặc Ngữ cao bao nhiêu nhưng ông hiểu rõ thuộc tính ấy nhất định không phải chỉ đơn giản là cao hơn gấp đôi chức nghiệp giả đồng cấp.

Mạc Vận đi qua nói với Lâm Mặc Ngữ: “Chúc mừng, ngươi đã hoàn toàn phá vỡ được giới hạn, xác suất thăng hoa chức nghiệp khi chuyển thức lần ba sẽ tăng lên đáng kể.”

Thuộc tính phá vỡ giới hạn càng nhiều, xác suất thăng hoa chức nghiệp khi chuyển thức lần ba cũng càng cao.

Lâm Mặc Ngữ khẽ đáp: “Ngươi cũng thế.”

Ninh Y Y ngẩng đầu lên nói với Mạc Vận: “Vận tỷ tỷ cũng thế, nhất định có thể thăng hoa chức nghiệp khi chuyển thức lần ba.”
Bình Luận (0)
Comment