Chương 850: Lấy Khô Lâu làm thí nghiệm, muốn chết sao? (1)
“Chẳng qua cấp bậc độc Hủ Thi cao sẽ không hóa giải được, điều này hẳn Dao đông chủ cũng rõ.”
“Đúng là công chúa Dao đã nói.” Ánh mắt Thư Bình rơi vào trên người Vu Yêu tướng quân: “Lâm thần tướng, lão phu có một kỹ năng, có thể phân tích kỹ năng của người khác.”
“Lão phu muốn phân tích kỹ năng của Vu Yêu tướng quân một chút, xem thử có thể tìm được căn nguyên hóa giải độc Hủ Thi từ đó không.”
Thư Bình thẳng thắn, ăn ngay nói thật.
Vu Yêu tướng quân là vật Lâm Mặc Ngữ triệu hồi, đối với kỹ năng do nó thi triển, tất nhiên phải thông qua Lâm Mặc Ngữ đồng ý mới được.
Lâm Mặc Ngữ cân nhắc một chút, sau cũng không từ chối: “Có thể.”
“Cám ơn Lâm thần tướng.” Thư Bình quăng 2 luồng sáng rơi vào trên người Vu Yêu tướng quân.
Nó lại sử dụng kỹ năng loại bỏ, Thư Bình thì cảm ứng tin tức kỹ năng mình truyền về.
Quay tơ bóc kén(*) tiến hành phân tích.
(*) Thành ngữ chỉ sự khám phá một cái gì đó cực kỳ chi tiết.
Nhưng chân mày ông càng ngày lại càng nhíu chặt.
Thư Hàn thu vào trong mắt, trong lòng có sự cảm xấu.
Từ trước đến nay ông nội mình dường như chưa từng có biểu cảm như vậy, xem ra chuyện này cũng không dễ dàng.
Vu Yêu tướng quân liên tục thi triển kỹ năng mấy lần rồi mới dừng lại, Thư Bình vẫn chưa mở mắt, mấy người cũng không quấy rầy ông.
Chỉ chốc lát sau, Thư Bình thở ra một hơi thật dài, Đông Phương Dao lo lắng hỏi: “Ông nội dược thần, thế nào?”
Thư Bình lắc đầu: “Kỹ năng này hết sức đặc biệt, lão phu không thể phân tích được.”
Sắc mặt Đông Phương Dao lập tức sụp đổ, lẩm bẩm nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Thư Bình suy nghĩ một chút, nói với Lâm Mặc Ngữ: “Lâm thần tướng, lão phu muốn thử một lần nữa.”
Ánh mắt ông rơi vào trên người Khô Lâu Chiến Sĩ Cuồng Bạo, đồng thời lấy ra một bình thủy tinh, trong bình đựng một ít bột màu đen.
Khi trông thấy bột, sắc mặt Lâm Mặc Ngữ lập tức thay đổi.
Bột màu đen đựng trong bình là độc Hủ Thi.
Độc tính cũng không mạnh, chắc là độc Hủ Thi cấp thấp.
Lâm Mặc Ngữ từng gặp qua rất nhiều xác chết trong Thế giới Hủ Thi, tuyệt đối sẽ không nhận sai.
Hẳn là được lấy từ trên người mẹ Đông Phương Dao.
Lâm Mặc Ngữ khẽ hỏi: “Dược thần tiền bối, người muốn làm gì?”
Thư Bình nói: “Ta không thể phân tích ra Kỹ năng Căn Nguyên , muốn bắt tay thử xem quá trình hóa giải độc Hủ Thi.”
Sắc mặt Lâm Mặc Ngữ chợt biến đổi: “Người muốn dùng Khô Lâu của ta thử độc.”
Phản ứng của Lâm Mặc Ngữ khiến Thư Bình khá bất ngờ: “Lâm thần tướng, ngươi cảm thấy không ổn à.”
Vẻ mặt Lâm Mặc Ngữ không hề dễ nhìn, trong mắt chứa ý không vui, giọng nói hơi có vẻ trầm thấp: “Khô Lâu là chiến hữu của ta, họ có thể chết trận lúc chiến đấu nhưng lúc bình thường, tuyệt đối không phải bất cứ công cụ thí nghiệm gì.”
“Nếu Thư dược thần có việc gì cần vãn bối hỗ trợ, vãn bối không nói hai lời.”
“Nhưng muốn lấy chiến hữu của ta làm vật thí nghiệm, vậy thì không được.”
Lâm Mặc Ngữ nói rất kiên quyết, hoàn toàn không có đường thương lượng.
Thư Bình hoàn toàn không ngờ rằng, Lâm Mặc Ngữ lại coi trọng Khô Lâu của mình như vậy!
Dù sao trong hiểu biết của ông, số lượng Khô Lâu của Lâm Mặc Ngữ đã hàng nghìn hàng vạn.
Đông Phương Dao cũng đã nói, trong Thế giới Hủ Thi, quân đoàn Vong Linh của Lâm Mặc Ngữ gần như diệt chết toàn quân.
Ông tưởng Khô Lâu là vật Lâm Mặc Ngữ triệu hồi và là công cụ chiến đấu.
Ai ngờ, Lâm Mặc Ngữ lại coi Khô Lâu thành chiến hữu của mình.
Thứ tình cảm này ông có thể hiểu được, có rất nhiều Triệu Hồi Sư đều như vậy, vật triệu hồi là người thân của họ, là đồng bạn thân thiết nhất.
Nếu muốn bắt vật triệu hồi của họ làm vật thí nghiệm, kết quả nhất định là chết chắc.
Trên mặt Đông Phương Dao lộ vẻ luống cuống, Thư Hàn nắm tay nàng ta, tỏ ý nàng ta đừng gấp.
Nàng ấy biết ông nội chắc chắn có cách khác.
Thư Bình mang ý xin lỗi: “Là lão phu đường đột, Lâm thần tướng đừng trách.”
Giọng điệu rất chân thành, không hề giả bộ.
Lâm Mặc Ngữ hít sâu một cái: “Không sao, ta có thể giúp gì khác không? Chỉ cần không làm tổn thương bọn họ, đều có thể thương lượng.”
Thư Bình hơi suy nghĩ: “Lão phu còn có một phương pháp có lẽ có thể thử xem, lão phu đảm bảo sẽ không làm tổn thương đến vật triệu hồi của Lâm thần tướng.”
Chỉ cần không làm tổn thương đến quân đoàn Vong Linh, Lâm Mặc Ngữ không có ý kiến.
Thư Bình lấy ra một lọ thuốc đổ lên trên người Khô Lâu Chiến Sĩ Cuồng Bạo.
Vừa đổ vừa giải thích: “Đây là thuốc có thể hấp thụ kỹ năng lão phu nghiên cứu ra được. Có thể hấp thụ các loại kỹ năng, bất kể là phụ trợ hay tấn công, đều lưu trữ lại.”
“Đến lúc cần thì lại thi triển ra.”
Không ngờ còn có thể có loại thuốc này.
Lâm Mặc Ngữ bỗng nhiên nghĩ ra điều liên quan tới cách dùng thuốc có thể hấp thụ kỹ năng: “Thuốc này có hạn chế gì?”