Chương 855: Chủ nhân tháp Diệt Ma sắp tới. (2)
Mấy người trố mắt nhìn nhau, Hạ Thế Trạch siết chặt nắm đấm: “Rốt cuộc hắn ta muốn nói gì.”
Vương Lâm bỗng nghĩ tới gì đó: “Hắn ta không phải nói Lâm Mặc Ngữ đấy chứ?”
“Lâm Mặc Ngữ là ai?”
Diệp Hạo chưa từng nghe qua tên Lâm Mặc Ngữ, mấy năm nay ông ta không tham gia vào chuyện thế sự, không biết nhiều chuyện bên ngoài.
Vương Lâm nhanh chóng nói qua một lượt chuyện liên quan đến Lâm Mặc Ngữ.
Sau khi Diệp Hạo nghe xong cực kỳ chấn động: “Không ngờ Nhân tộc ta lại xuất hiện thiên tài như vậy.”
“Nếu hắn bước vào cấp thần thì không phải không có khả năng trở thành chủ nhân của tháp Diệp Ma.”
Hạ Thế Trạch nôn nóng nói: “Vậy đại nhân ngài…”
Diệp Hạo khẽ cười: “Nhân tộc ta xuất hiện thiên tài là chuyện tốt, bao năm nay ta vẫn chưa thể hoàn toàn nắm giữ tháp Diệt Ma, cuối cùng vẫn kém một bước. Nếu hắn có thể, đương nhiên ta sẽ cho hắn.”
“Các ngươi phải nhớ kỹ, bất kể nội bộ chúng ta tranh đấu ra sao thì cũng là vì Nhân tộc. Nhân tộc cần thiên tài, cần không ngừng bổ sung máu mới. Có thể bị chèn ép nhưng không thể bị tiêu diệt, hiểu không?”
Ba người vội vàng đáp: “Bọn ta biết rồi.”
Mạnh An Văn và Bạch Ý Viễn đã đến giữa không trung pháo đài số tám.
Bạch Ý Viễn khẽ hỏi: “Lão Mạnh, vừa nãy ý ngươi là muốn để Tiểu Ngữ làm chủ nhân tháp Diệp Ma?”
Mạnh An Văn nói: “Có vấn đề?”
Bạch Ý Viễn lắc đầu: “Không thành vấn đề, chỉ có điều hơi khó.”
“Tin tưởng Tiểu Ngữ.”
Mạnh An Văn chỉ nói một câu là đủ, còn lại không cần nhiều lời.
Bạch Ý Viễn cũng không nói gì nữa, phi thân vào trong pháo đài số tám.
“Thần Tướng truyền lệnh..”
Lưỡi đao đồ sát lại được giơ lên.
Pháo đài số chín chỉ là mở đầu, phía sau mới là vở kịch lớn.
Bạch Ý Viễn cũng không tiến hành phong tỏa tin tức.
Nếu có người làm chuyện mờ ám, muốn truyền tin tức ra ngoài, vậy có thể sẽ bị lộ sơ hở.
Đội ngũ thủ hạ của Bạch Ý Viễn sẽ phụ trách thăm dò tình báo, không bỏ qua bất kỳ người khả nghi nào.
Cùng lúc đó, một cuộc thanh trừng lớn cũng chính thức bắt đầu trong nội bộ đế quốc.
Từng nhánh quân đội từ chiến trường Nguyên giết trở về.
Thế lực thủ hạ của Bạch Ý Viễn và Mạnh An Văn ở đế quốc cũng hành động.
Trong lúc đang sợ bóng sợ gió thì rất nhiều đầu người đã rơi xuống đất.
Lần này, công chức liên lụy nhiều vô kể, từ các quan viên địa phương đến nội bộ mấy gia tộc, liên quan ít nhất đến hơn vạn người.
Mỗi người đều có bằng chứng đầy đủ, hơn nữa giống như Bạch Ý Viễn đã nói, lời ông nói chính là chứng cứ.
Với uy tín của Bạch Ý Viễn, sẽ không ai nghi ngờ lời của ông.
Bạch Ý Viễn và Mạnh An Văn nhanh chóng dọn dẹp pháo đài số tám, sau đó điều động nhóm đông người từ pháo đài số tám chia ra xông về pháo đài số bảy, số sáu và mấy pháo đài khác.
Có lệnh của Bạch Ý Viễn ở đó, không ai phản kháng.
Nhà họ Chu ở Hải Thành, gia tộc hưng thịnh nhất Hải Thành.
Có thể nói hơn nửa Hải Thành đều nằm trong tay nhà họ Chu,
Gia chủ đời trước nhà họ Chu, Chu Kình Thiên, là cường giả cấp thần cùng một thế hệ với Diệp Hạo.
Cũng là thế hệ lớn hơn Bạch Ý Viễn.
Sau khi ông từ chức thì giao nhà họ Chu cho đời sau quản lý.
Nhiều năm nay ông không hỏi thế sự nhưng hôm nay, ông bị kinh động.
Nhìn quân nhân trên bầu trời, quân đội này hoàn toàn do chức nghiệp giả cao cấp tạo thành, Chu Kình Thiên cảm thấy không đúng.
Lúc ông còn trẻ biết cũng từng ở trong quân đội, biết quân đội như vậy là tồn tại như thế nào.
Đội ngũ tinh nhuệ này sẽ không được tùy tiện điều động.
Đã điều động tất nhiên là có chuyện lớn.
Không ngờ rằng, hôm nay chúng lại nhắm lưỡi đao đồ sát vào gia tộc mình.
Nhìn quân đội đằng đằng sát khí, Chu Kình Thiên chậm rãi bay lên không trung, lớn tiếng hỏi: “Xin hỏi nhà họ Chu ta đã phạm phải chuyện gì?”
Chu Kình Thiên là cường giả cấp thần, thực lực vô cùng cường đại, không sợ những quân đội này.
Nhưng ông cũng hiểu, nếu quân đội dám bao vây nhà họ Chu, tất nhiên phía sau đã có người mạnh chống lưng.
“Chu lão vẫn khỏe chứ.” Một giọng nói lanh lảnh vang lên, xuất hiện trước mắt Chu Kình Thiên.
Ninh Thái Nhiên cũng đã làm ông nội người ta nhưng so với Chu Kình Thiên vẫn là vãn bối.
Chu Kình Thiên quen Ninh Thái Nhiên: “Là Thái Nhiên à, đây là sao?”
Ninh Thái Nhiên thở dài, ném một phần tài liệu cho Chu Kình Thiên: “Chu lão người tự xem đi.”
Chu Kình Thiên bối rối nhìn nó.
Đọc xong, sắc mắt ông trở nên xanh mét, rồi lại thành tái nhợt, trong mắt lóe lên lửa giận.
Đường đường thân là cường giả cấp thần, lúc này toàn thân lại không ngừng run rẩy.
Ninh Thái Nhiên thở dài: “Người từng là thần tượng lúc ta còn trẻ, người từng đại chiến không ngừng nghỉ ở trên chiến trường Nguyên với Ác Ma Vực Thẳm.”
“Nhưng bây giờ nhà họ Chu…”
Bị Ninh Thái Nhiên nhắc tới thời huy hoàng đã qua, cả người Chu Kình Thiên phát run vì tức giận.