Chương 866: Còn có thiên lý không vậy! (1)
“Không biết tình hình bên ngoài thế nào rồi.”
Lâm Mặc Ngữ lẩm bẩm, bắt đầu triệu hồi Khô Lâu để bổ sung quân đoàn Vong Linh.
Hắn đã mất đi gần 4000 Khô Lâu Chiến Sĩ Cuồng Bạo trong trận chiến này, bổ sung lại cũng cần hơn một tiếng.
Hơn nữa kỹ năng [Cường Binh] cũng đang hồi chiêu.
Nếu bên ngoài có đại chiến thì kỹ năng [Cường Binh] sẽ là chỗ dựa lớn nhất của hắn.
Đột nhiên khắp nơi trên thế giới Vực Thẳm đều đổ Hoả Vũ.
Hoả Diễm Vực Thẳm rơi từng mảng lớn từ không trung xuống đất.
Bọn Ác Ma trong Vực Thẳm đều kinh ngạc.
Có Ác Ma kinh ngạc kêu lên: “Hoả Vũ Vực Thẳm, có Ma Vương tử trận rồi.”
“Hoả Vũ chủ yếu tập trung ở lãnh địa của Ma Vương Liệt Diễm, Ma Vương Liệt Diễm tử trận rồi.”
“Chuyện gì xảy ra vậy, sao Ma Vương Liệt Diễm lại tử trận?”
“Có phải Nhân tộc đến tấn công không?”
Trong lãnh địa của Mị Ma Vương, nàng ta đứng trên đài ngắm cảnh của cung điện.
Ánh mắt của nàng ta xuyên qua thời không nhìn về phương xa.
Trên lãnh địa của nàng ta cũng đang đổ Hoả Vũ Vực Thẳm, chỉ là không lớn như vậy.
“Không phải tên Ma Vương Liệt Diễm kia đi tìm Lâm Mặc Ngữ sao, sao lại bị giết rồi?”
“Nó đụng phải ai vậy? Bạch Ý Viễn hay Mạnh An Văn.”
“Thật đáng đời, thế giới Nhân tộc dễ đến dễ đi vậy sao? Còn đích thân đến, đáng đời bị giết chết.”
“Nhưng mấy ngày nay, hội ma nô tổn thất thảm trọng, bao nhiêu năm nỗ lực đều uổng phí.”
Không thấy chút tức giận nào trên mặt Mị Ma Vương.
Mặc dù trong hội ma nô có rất nhiều người của nàng ta nhưng đối với nàng ta, những người này chỉ là chó săn của mình.
Nàng ta sẽ không vì chó săn của mình bị giết mà tức giận.
Chết một nhóm, vậy thì lại tìm một nhóm khác để chơi thôi.
Nàng ta duỗi người, vừa định quay về cung điện của mình.
Đột nhiên một giọng nói vang lên: “Mị Ma Vương, đến cung điện của ta một chuyến.”
Sắc mặt Mị Ma Vương lập tức thay đổi, sau đó cung kính nói: “Tuân lệnh, bệ hạ Ma Hoàng vĩ đại!”
Học viện Hạ Kinh vẫn tràn ngập mùi máu tanh.
Đại chiến đã kết thúc được một thời gian.
Các học viên trong đại chiến đã hóa thân thành chiến sĩ can đảm, giao chiến với bọn Ác Ma xông ra.
Trong đoàn đạo sư xuất hiện kẻ phản bội, trở thành tín đồ của Ác Ma.
Dùng kết giới từ Vực Thẳm bao phủ học viện, bao phủ Điện phó bản.
Cũng có đạo sư ra tay đánh lén giết học viên, dùng mạng sống của học viên để hiến tế, triệu hồi Ác Ma từ thế giới Vực Thẳm.
Còn có thành viên hội ma nô từ bên ngoài học viện xông vào, hiến tế bản thân, triệu hồi Ác Ma mạnh mẽ.
Có một con Ma Vương bị triệu hồi đến.
Đáng tiếc là con Ma Vương này không hiểu rõ tình hình, đây là học viện Hạ Kinh, là học viện hàng đầu của Nhân tộc.
Ở đây, ngoài học viên và đạo sư, còn có những cường giả ẩn cư nhiều đời.
Con Ma Vương đến đó còn chưa kịp phát uy thì đã bị ba cường giả cấp Thần vây quanh.
Nó lập tức ngây người, liều mạng muốn chạy trốn.
Một chọi ba, không đánh lại được.
Cuối cùng, sau khi trả giá khá lớn, nó đã trốn về thế giới Vực Thẳm.
Cuối cùng thì đạo sư trong Điện phó bản kia cũng bị giết chết.
Trong đại chiến, học viện Hạ Kinh bị tổn thất một ít, cũng có học viên thương vong nhưng thương vong không lớn.
Thậm chí có đạo sư cho rằng để học viên trải qua một trận chiến như vậy cũng không phải là chuyện xấu.
Ngoài việc đánh phó bản để lên cấp thì chức nghiệp giả thực sự cần phải trải qua sự rèn luyện như vậy.
Biểu hiện của nhiều học viên đã được các đạo sư ghi nhận nhưng không mấy hài lòng.
“Thế hệ học viên này quá an nhàn rồi.”
“Chỉ đánh phó bản là không đủ, cần phải để bọn chúng ra chiến trường, trải qua sự rèn luyện của lửa và máu.”
“Vừa hay, Long tộc cũng đã trở lại, hơn nữa Long tộc còn rục rịch, tiếp theo sẽ chiến đấu khá nhiều.”
“Chúng ta bố trí thêm một số nhiệm vụ thử thách chiến trường cho học viên đến chiến trường luyện tập cho tốt.”
Những người cấp cao của học viện bắt đầu bàn bạc, lần đột kích của Ác Ma này đã khiến bọn họ nhìn thấy sự thiếu sót của học viện.
Không phải học giỏi, cấp bậc cao và có thể đánh phó bản là chức nghiệp giả đủ tư cách.
Ý nghĩa tồn tại thực sự của chức nghiệp giả là đối phó với Ác Ma Vực Thẳm, đối phó với Long tộc vừa trở lại.
Lâm Mặc Ngữ xuất hiện trong Điện phó bản, phong ấn của phó bản cuối cùng cũng được giải trừ.
Trong Điện phó bản vẫn còn lưu lại dấu vết của trận chiến.
Mũi hắn có thể ngửi thấy mùi máu tanh.
Có học viên đang dọn dẹp chiến trường, thấy Lâm Mặc Ngữ thì từng người đứng im nhìn chằm chằm.
Ánh mắt bọn họ nhìn Lâm Mặc Ngữ có hơi kỳ lạ.
Nếu chỉ một hai người thì không sao nhưng người nào cũng vậy thì không ổn rồi.
Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Vừa rồi Ác Ma đến sao?”
Học viên bị hỏi lập tức chào Lâm Mặc Ngữ: “Thưa Lâm thần tướng, trận chiến vừa mới kết thúc ạ.”