Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 867 - Chương 867: Còn Có Thiên Lý Không Vậy! (2)

Chương 867: Còn có thiên lý không vậy! (2)
Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Đừng căng thẳng, kể lại tình hình vừa rồi cho ta nghe.”

Trên người Lâm Mặc Ngữ tỏa ra uy thế vô hình, trấn áp học viên kia.

Học viên lắp bắp kể lại chuyện vừa xảy ra.

Trận chiến diễn ra ở học viện và Điện phó bản.

Một số học viên bị thương, vài người chết, ảnh hưởng không lớn.

Ác Ma đã không tính toán chính xác thực lực của học viên, sách lược hơi sai lầm.

Điều khiến Lâm Mặc Ngữ bất ngờ là trong số các đạo sư lại có mấy chức nghiệp giả đứng đầu ẩn núp.

Bọn họ đã phát huy tác dụng như kim chỉ nam, nhanh chóng giải quyết đám Ác Ma.

Học viện Hạ Kinh rồng núp hổ nằm, đúng thật là không phải lời nói suông.

Từng có một đạo sư vô danh ở học viện Hạ Kinh, đột nhiên toàn thân tỏa ra thần quang vào một ngày lên lớp.

Một bước bước vào cấp Thần, hơn nữa vị đạo sư đó vẫn không nhanh không chậm mà giảng xong bài rồi mới bắt đầu lột xác.

Chuyện này có ghi chép trong lịch sử nên có thể tra cứu được.

“Xem ra, Ác Ma Vực Thẳm đã đánh giá thấp thực lực của học viện rồi.”

“Không ngờ trong học viện lại ẩn giấu ba cường giả cấp Thần, thật lợi hại.”

Lâm Mặc Ngữ hiểu rõ tình hình rồi rời khỏi Điện phó bản.

Sau khi Lâm Mặc Ngữ đi, cả người học viên kia đột nhiên ngồi phịch xuống đất.

“Khí tức trên người Lâm thần tướng thật đáng sợ.”

Có người cẩn thận đi tới đỡ hắn ta dậy: “Sao ta lại cảm thấy Lâm thần tướng lợi hại hơn trước rồi vậy.”

“Không phải lợi hại hơn về thực lực, mà là khí tức khác rồi.”

“Những người ban nãy đều truyền tống vào phó bản, không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.”

“Vừa rồi phó bản bị phong ấn, các đạo sư cũng bó tay nhưng các đạo sư đều nói Lâm thần tướng sẽ không sao.”

Mọi người trong Điện phó bản bàn tán xôn xao nhưng bọn họ vốn không thể nói rõ được sự thay đổi trên người Lâm Mặc Ngữ.

Quả thực khí tức của Lâm Mặc Ngữ đã thay đổi, đó là sự thay đổi tự nhiên sau trận đại chiến với Ma Vương.

Trên người hắn đã nhiễm khí tức của Ma Vương, đây là một loại khí tức đặc biệt nhưng lại không nói rõ được.

Nếu có cường giả có kinh nghiệm nhìn thấy Lâm Mặc Ngữ thì có thể nhận ra Lâm Mặc Ngữ đã từng đồ sát Ma Vương.

Đến học viện, trong học viện cũng tràn ngập khí tức còn sót lại sau đại chiến.

Lâm Mặc Ngữ cảm nhận được trong khí tức có tàn dư sức mạnh của Ma Vương, còn có dấu vết sức mạnh mà cường giả cấp Thần để lại.

Dù là Ma Vương hay cường giả cấp Thần đều vô cùng mạnh mẽ, dấu vết của bọn chúng rất lâu mới có thể tiêu tan.

Ma Vương đại bại bỏ chạy, học viện Hạ Kinh không bị tổn thương quá lớn.

Chỉ có một số kiến trúc bị hư hại, sửa chữa sẽ không quá tốn công.

So với sự lạnh lẽo trong Điện phó bản, hiện tại học viện vô cùng náo nhiệt.

Rất nhiều học viên đều tập trung ở học viện, bàn tán về trận đại chiến vừa xảy ra.

Các đạo sư duy trì trật tự, an ủi học viên.

Sự xuất hiện của Lâm Mặc Ngữ lập tức thu hút sự chú ý của các học viên.

Đa số học viên đều biết Lâm Mặc Ngữ, biết thân phận của hắn.

Khi nhìn thấy hắn, ai nấy đều nhìn hắn bằng ánh mắt cung kính.

Chỉ xét riêng về địa vị thân phận, trong học viện chỉ có vài vị cấp Thần mới có thể ngang hàng với hắn.

Ngay cả viện trưởng đến, chỉ xét riêng về thân phận cũng phải thấp hơn hắn một bậc.

Đây là quy tắc của Nhân tộc, dành sự tôn trọng lớn nhất cho chiến sĩ.

Lâm Mặc Ngữ tìm người trong đám học viên, hắn tìm Hạ Tuyết, Phong Tu, Tả Mai và Thư Hàn.

Nhưng tìm một vòng rồi hắn vẫn không tìm thấy.

Hắn dùng máy liên lạc gửi tin nhắn cho bọn họ, cũng không có bất kỳ hồi âm nào.

Giống như đã biến mất vậy.

“Bọn họ hẳn là không sao chứ.”

Trong lòng Lâm Mặc Ngữ có chút dự cảm không lành, đột nhiên hắn nhìn thấy một người quen.

Khâu chủ nhiệm của phòng giáo vụ.

Lâm Mặc Ngữ đi tới, chủ động chào hỏi: “Khâu chủ nhiệm.”

Khâu chủ nhiệm đang nói chuyện với mấy vị đạo sư, nghe thấy giọng nói của Lâm Mặc Ngữ thì lập tức đứng dậy: “Lâm thần tướng, ngươi đã ra ngoài rồi.”

Hắn ta biết Lâm Mặc Ngữ bị phong ấn trong phó bản, sau đó đại chiến nổ ra nên hắn ta không còn để ý đến nữa.

May mà Lâm Mặc Ngữ không sao.

Đột nhiên mắt hắn ta co lại, sắc mặt đại biến.

Hai mắt hắn ta nhìn chằm chằm vào huy hiệu quân sĩ trên vai Lâm Mặc Ngữ không chớp mắt.

Hắn ta hiểu rõ ý nghĩa của Thần Tướng Hai Sao hơn ai hết.

Đây là chuyện động trời, Lâm Mặc Ngữ thế mà… Thế mà đã đồ sát một Ma Vương.

Miệng hơi lắp bắp: “Lâm… Lâm thần tướng, ngươi đã giết Ma Vương sao?”

Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Giết một con.”

“Lâm thần tướng, ngươi đồ sát Ma Vương nào thế?” Khâu chủ nhiệm nuốt nước bọt, khó khăn nói.

Lời nói của hắn ta đã thu hút sự chú ý của nhiều người, một trận xôn xao.
Bình Luận (0)
Comment