Chương 869: Nửa tháng giết chóc, thanh lý hội ma nô (2)
Hội ma nô hấp tấp như thế, ngược lại sẽ bại lộ càng nhiều hơn.
Chẳng ai ngờ đến, bên trong hội ma nô thậm chí sẽ có 3 cường giả cấp Thần.
Mấy ngày nay, Bạch Ý Viễn đã từng chiến đấu qua với cả 3 tên đó.
Tên mạnh nhất trong 3 tên đó đã đạt cấp 93, hai tên khác cũng đã đạt đến cấp 91.
Sau một phen vật lộn, Bạch Ý Viễn cũng không thể giữ chân chúng lại.
Bọn chúng chạy trốn quá nhanh, hơn nữa còn trốn thoát khỏi đế quốc.
Lâm Mặc Ngữ cũng kể lại những chuyện mà mình gặp phải lúc ở phó bản.
Mạnh An Văn nói: “Mặc dù sức mạnh Ma Vương Liệt Diễm bị hạn chế do tự tiện tiến vào phó bản nhưng dù gì đó cũng là Ma Vương, không có chức nghiệp giả nào có thể so sánh được với nó.”
Bạch Ý Viễn cũng cười nói: “Lúc vừa mới thấy ta cũng bị giật mình, không ngờ rằng năng lực chiến đấu của Tiểu Ngữ đã đạt đến trình độ này.”
Lâm Mặc Ngữ nói: “Lần này cũng do ta may mắn, nếu như Ma Vương Liệt Diễm cẩn thận hơn thì có lẽ ta mới là người bị tiêu diệt.”
Kỹ năng Cường Binh chỉ có thể kéo dài 30 giây, nếu như Lâm Mặc Ngữ không khiến Ma Vương lơ là cảnh giác thì một khi thời gian vượt quá 30 giây, chắc chắn hắn sẽ bị giết chết.
Suy cho cùng, cấp độ của hắn vẫn còn kém xa so với Ma Vương.
Lâm Mặc Ngữ sẽ không tự coi thường bản thân hắn nhưng cũng sẽ không kiêu ngạo.
Mạnh An Văn rất tán thưởng điểm này của hắn, hắn ta nói: “Không tự mãn cũng chẳng coi thường bản thân, như vậy rất tốt.”
“Có lẽ sau khi hoàn thành chuyển chức lần ba ở cấp 70 thì ngươi sẽ thật sự đạt được năng lực chiến đấu cấp Thần.”
Từ trước đến nay, Mạnh An Văn không bao giờ nói nhảm.
Bạch Ý Viễn tặc lưỡi nói: “Ai da, cấp 70 đã đạt được năng lực chiến đấu cấp Thần, không hổ là đệ tử của Bạch Ý Viễn ta.”
Mạnh An Văn mắng Bạch Ý Viễn: “Đó là bởi vì Tiểu Ngữ người ta tài giỏi, liên quan gì đến ngươi.”
Bạch Ý Viễn hừ một tiếng nói: “Ai nói vậy, nếu không phải lão tử dạy dỗ cẩn thận thì chắc chắn Tiểu Ngữ không thể lợi hại như vậy.”
“Chẳng có ai mặt dày được như ngươi.”
Mỗi người một câu, công kích lẫn nhau.
Lâm Mặc Ngữ chẳng lạ gì cảnh tượng này, hắn chỉ có thể tùy ý bọn họ.
Hai ngày kế tiếp, Mạnh An Văn và Bạch Ý Viễn dẫn Lâm Mặc Ngữ đi khắp nơi.
Tiến hành một cuộc thanh tẩy quy mô lớn đối với hội ma nô còn sót lại.
Từng nhóm người ẩn nấp ở chỗ sâu nhất đều bị Bạch Ý Viễn lôi ra.
Một số người ngoan ngoãn đầu hàng, một số người thì liều mạng kháng cự.
Bạch Ý Viễn giao tất cả những tên xoàng xĩnh dưới cấp 70 cho Lâm Mặc Ngữ xử lý.
Theo lời của Bạch Ý Viễn, thanh kiếm trong tay cường giả chân chính có hai mặt.
Một mặt bên ngoài bảo vệ Nhân tộc.
Một mặt bên trong tiêu diệt những kẻ phản bội.
Lâm Mặc Ngữ đồng ý với điều này, hơn nữa hắn xử lý không hề nương tay.
Cuối cùng toàn bộ cuộc thanh tẩy hội ma nô kéo dài nửa tháng cũng kết thúc.
Sự hỗn loạn ngắn ngủi đã kết thúc, đế quốc cũng nhanh chóng trở lại quỹ đạo.
Tiểu viện Bạch Thần vốn yên tĩnh nửa tháng, giờ đây lại thoang thoảng hương trà.
Lâm Mặc Ngữ pha trà cho Mạnh An Văn và Bạch Ý Viễn, nói: “Lão sư, hẳn là hội ma nô trong đế quốc đã bị diệt trừ gần hết rồi phải không.”
Bạch Ý Viễn gật đầu nói: “Tám, chín phần mười rồi, còn lại một số, không đáng lo lắm.”
Mạnh An Văn cũng nói tiếp: “Dùng nửa tháng hỗn loạn đổi lấy sự ổn định cho hàng chục năm sau, cũng coi như là đáng giá.”
Bạch Ý Viễn uống trà nóng trong tay rồi thở ra một hơi dài, luồng khí sắc bén như kiếm phiêu đãng trên không trung, thật lâu sau cũng chưa tiêu tan.
Lần này, hội ma nô ở đế quốc Thần Hạ xem như đã bị tổn thất nghiêm trọng
Thời gian kế tiếp, chúng sẽ khó lòng mà gây ra sóng gió gì.
Thủ đoạn của Mạnh An Văn và Bạch Ý Viễn vô cùng ác liệt, hoặc là không làm, hoặc đã làm thì phải làm triệt để.
Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Vậy các quốc gia khác thì sao?”
Mạnh An Văn cười nhẹ nói: “Quốc gia khác thế nào thì để bọn họ tự đau đầu nghĩ cách đi, tuy các thế lực đó toàn kẻ ngu xuẩn nhưng cũng có người thông minh.”
“Trước đây, trọng tâm hoạt động của hội ma nô đều là ở đế quốc Thần Hạ nên những thế lực đó đều bàng quan xem kịch.”
“Bây giờ đã đến lúc họ phải đau đầu rồi…”
Đại đa số hội ma nô trong đế quốc Thần Hạ đã bị tiêu diệt, vậy thì trong vài thập kỷ tới, trọng tâm hoạt động của chúng nhất định sẽ chuyển dịch sang các thế lực của những quốc gia khác.
Lâm Mặc Ngữ rất rõ ràng các thế lực của những quốc gia khác không hề đoàn kết như đế quốc Thần Hạ.
Bọn họ làm việc độc lập, thiếu tổ chức.
Một khi hội ma nô ra tay chỗ họ thì sau này cuộc sống của họ sẽ không hề dễ dàng.