Chương 870: Niềm tin bất diệt, Đại Địa Kỵ Sĩ (1)
Mạnh An Văn tiếp tục nói: “Nếu như thật sự muốn tiêu diệt triệt để hội ma nô thì Nhân tộc cần có một cường giả mạnh mẽ tuyệt đối, đã nói là làm mới được.”
Trước đây, Mạnh An Văn cũng đã từng nói như vậy.
Bán Siêu Thần thôi vẫn chưa đủ, phải cần một cường giả cấp Siêu Thần thực sự.
Trải qua nửa tháng giết chóc, dường như Lâm Mặc Ngữ đã trưởng thành lên rất nhiều.
Sát khí sau khi tích lũy được đưa vào khu vực Thần Thạch, khu vực Thần Thạch ngày càng trở nên tối hơn.
Sát khí bên trong khu vực Thần Thạch cuồn cuộn không ngừng.
Ở trung tâm của luồng sát khí, dường như có một vật chất đen khủng khiếp đang hình thành.
Nửa tháng sau Lâm Mặc Ngữ mới trở lại tiểu viện Bạch Thần, chưa đầy nửa ngày thì nhận được tin tức của Thạch Hưng An.
Sau khi xem xong tin, hắn không khỏi nở nụ cười.
Mạnh An Văn thở dài hỏi: “Chuyện gì mà khiến ngươi vui vẻ như thế?”
Trước nay vẻ mặt của Lâm Mặc Ngữ vẫn luôn thản nhiên, hiếm khi xuất hiện nụ cười chân thành như thế.
Lâm Mặc Ngữ nói: “Là tin tức của Thạch đại ca, hắn ta đạt đến cấp 40 rồi. Mạnh lão sư, ngài vất vả rồi.”
Bạch Ý Viễn ồ lên một tiếng nói: “Lão Mạnh, ngươi vất vả rồi.”
Thạch Hưng An đạt được cấp 40, sắp phải chuyển chức nghiệp rồi.
Lâm Mặc Ngữ đã đưa Đại Địa Chi Tâm và Đại Địa Bảo Thạch cho Thạch Hưng An, bây giờ hắn ta chỉ thiếu pháp trận chuyển chức nghiệp thôi.
Đối với hắn ta, chất lượng của pháp trận chuyển chức nghiệp vô cùng quan trọng.
Hắn ta có thể chuyển chức nghiệp, trở thành Đại Địa Kỵ Sĩ hay không đều phụ thuộc vào điều này.
Trận Pháp sư giỏi nhất của Nhân tộc đang ở ngay trước mắt, không tìm Mạnh An Văn thì còn tìm ai.
Bạch Ý Viễn lấy một đống nguyên liệu ra, thứ nào cũng tương đối hiếm nhưng cũng không quá mức trân quý.
Về cơ bản, tài sản của gia đình Bạch Ý Viễn đều đã bị đào sạch vào lúc Lâm Mặc Ngữ chuyển chức nghiệp rồi.
Bây giờ, những thứ này đều là vật sót lại, đưa cho Thạch Hưng An dùng để chuyển chức nghiệp cũng đủ rồi.
Mạnh An Văn nhìn Bạch Ý Viễn nói: “Vậy ngươi đi đem người tới đây.”
Nói xong, tháp Thần Hạ xuất hiện giữa không trung, bắn ra một tia sáng, bắt đầu phác họa pháp trận chuyển chức nghiệp bay bổng trong không trung.
Pháp trận chuyển chức lần hai chẳng qua chỉ là trò trẻ con đối với một Trận Pháp sư cấp Thần như Mạnh An Văn.
Dưới bàn tay của hắn ta, chỉ với vài đường đã có thể hoàn thành một pháp trận chuyển chức nghiệp phức tạp.
Nó phức tạp và hiệu quả hơn nhiều so với các pháp sư chuyển chức nghiệp mà bên ngoài dùng.
Dù sao nó cũng do một Trận Pháp sư cấp Thần chế tạo ra, Mạnh An Văn cũng muốn giữ mặt mũi.
Sau khi phác họa xong kết cấu trận pháp, Mạnh An Văn vung tay lên, những nguyên liệu tốt mà Bạch Ý Viễn đã chuẩn bị đều bị đưa vào trong để chiến đấu tại các nút trọng điểm.
Lâm Mặc Ngữ cũng nhận ra, tuy rằng trận pháp chuyển chức nghiệp này rất đồ sộ nhưng vẫn kém xa so với cái mà hắn sử dụng lúc chuyển chức nghiệp.
Chỉ cần nói đến nguyên liệu được sử dụng thôi đã chênh lệch gấp trăm lần rồi.
Hắn vô cùng biết ơn Mạnh An Văn và Bạch Ý Viễn.
Bạch Ý Viễn mang theo cả Thạch Hưng An và Lương Nguyệt tới.
Sau khi qua trải qua sinh tử, hai người đã gắn bó như keo sơn, khó có thể tách rời.
Đây là lần đầu tiên họ đến một nơi như tiểu viện Bạch Thần, cũng là lần đầu tiên họ phải đối diện với những nhân vật tầm cỡ hàng đầu như Bạch Ý Viễn và Mạnh An Văn.
Thạch Hưng An và Lương Nguyệt đều vô cùng lo lắng và dè dặt.
Mãi đến khi nhìn thấy Lâm Mặc Ngữ, họ mới thả lỏng một chút.
Lúc này, Mạnh An Văn cũng đã hoàn thành pháp trận chuyển chức nghiệp, hắn ta nhìn Thạch Hưng An nói: “Bây giờ ngươi đang quá kích động, trước tiên ngươi hãy điều chỉnh lại trạng thái đi đã.”
Thạch Hưng An nào dám không nghe lời của Mạnh An Văn, lập tức ngồi xuống, cố gắng giữ bình tĩnh.
Nhưng những suy nghĩ rối ren cứ kéo đến, hắn ta mãi không thể bình tĩnh nổi.
Không bình tĩnh thì sẽ gây bất lợi cho việc chuyển chức nghiệp.
Lâm Mặc Ngữ hiểu điều này, hắn nói với Thạch Hưng An: “Thạch đại ca, chỉ là chuyển chức nghiệp thôi mà.”
“Mạnh lão sư và Bạch lão sư đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, chỉ cần ngươi giữ vững niềm tin thì ngươi đã có hơn 60% cơ hội thăng hoa chức nghiệp rồi.”
Thạch Hưng An cố gắng điều chỉnh hơi thở, nói: “Ta hiểu rồi nhưng ta vẫn hơi căng thẳng.”
Lương Nguyệt đi tới, đột nhiên đá nhẹ Thạch Hưng An, nói: “Thạch Đầu chết tiệt, ngươi có phải đàn ông hay không, ngay cả chết ngươi còn không sợ thì chỉ có mỗi chuyện chuyển chức nghiệp cỏn con như thế, ngươi sợ cái gì chứ.”
Lương Nguyệt là người hiểu rõ Thạch Hưng An nhất, chỉ mới nói một câu đã thức tỉnh hắn ta.
Đúng vậy, ngay cả chết hắn ta còn chẳng sợ thì có gì phải lo lắng chứ.